Tết đến, mọi thứ của năm cũ qua đi. Năm mới chuẩn bị tới với nhiều điều ước tốt đẹp. Ai cũng mong những ngày xuân ấm áp về tụ họp bên gia đình, còn tôi công việc gần nhà nên không có năm nào có cảm xúc hay tâm trạng của một người xa quê.
Trong căn phòng nhỏ bật radio và nghe câu hát "Nơi anh đến là biển xa, nơi anh tới ngoài đảo xa. Từ mảnh đất quê ta giữa đại dương mang tình thương quê nhà...” là lòng anh nhớ về em da diết.
Chiều qua, nhân viên phòng vé máy bay đã điện thoại cho con biết ngày giờ xuất hành. Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 22h ngày 8/2 tại sân bay Tân Sơn Nhất. Con đã biết trước điều này khi sắp xếp lịch trở về Việt Nam sau gần 7 năm bôn ba tại Bỉ.
Dòng đời bon chen chảy trong lòng bến xe những ngày cuối năm. Tôi nhìn họ, mỗi người là một mảnh đời, những mảng đỏ đen đối lập mà trung hòa ngay trong bức tranh bến xe ấy.
Con thấy mình là một đứa con hạnh phúc nhất trên thế gian này. Con sẽ về bên má, để được nghe giọng nói sang sảng của má mắng yêu chị em con, để được nghe má nói câu “con gái má lớn hồi nào mà má lại chẳng hay”.
Mỗi độ xuân về lại khiến tâm trạng của những người con sống xa gia đình, sống xa nhau thật lâng lâng khó tả, khi là sự thổn thức với người cha đã khuất, lúc lại là nỗi trăn trở, đắn đo trước bao nỗi lo toan của mẹ.
Sắp đến Tết rồi, tôi cảm thấy sợ chứ không hào hứng như hồi trẻ con nữa. Tôi chỉ mong bố hồi tâm chuyển tính và ước nguyện một mùa Tết an khang và viên mãn.
Ai dù chỉ một lần rời xa quê hương, đều có thể hiểu được cái cảm giác nhung nhớ, nghẹn lòng về quê nhà, gia đình, về những dấu chân kỷ niệm chưa bao giờ nhạt nhòa trong từng ký ức mỗi người.
“Con ơi, Tết này con có về không?” Câu hỏi rất đỗi bình thường của mẹ với đứa con xa nhà lại làm lòng dạ đứa con gái lấy chồng nơi xứ người là tôi thêm quặn lòng.
Với tôi, những mùa Tết trôi qua êm đẹp như vậy. Tết ở Sài Gòn nhộn nhịp thật đấy, nhưng được ăn Tết cùng gia đình, người thân là quan trọng hơn cả. Vì Tết là để đoàn viên.
Càng ngày tôi lại thấy Tết càng nhạt dần và nó cũng rất bình thường như những ngày bình thường khiến tôi thèm, thèm những câu hỏi mượn nồi, thèm cái không khí 2, 3 nhà cùng trông một nồi bánh chưng. Nói chung là thèm Tết xưa.
Những dự định và lo lắng cho học kỳ sắp tới làm con bận tâm. Năm nay bà cũng đã hơn 90 rồi, bà nhớ giữ gìn sức khỏe và sống thật lâu với chúng con, bà nhé.
Anh! Hôm nay là một ngày đẹp trời. Em quyết định sẽ về quê ăn Tết cùng gia đình. Nhất định em sẽ về. Tết này cả nhà mình sẽ về. Cả ba má, cả gia đình anh, cả em với bé út, tha hồ sum vầy.
“Tết Tết Tết Tết đến rồi, Tết Tết Tết Tết đến rồi… Tết đến trong tim mọi người", giọng hát phát ra trên radio cứ vang lên đánh thức nỗi niềm nhớ nhà da diết của tôi.
Một mùa xuân nữa lại về, Tết này nữa là bao nhiêu Tết anh xa nhà rồi mẹ nhỉ? Biết nói sao đây, cuộc sống là thế, để có mái nhà đủ ấm cho mẹ, cho đàn em, thì mẹ ơi, đừng buồn nếu xuân này anh vắng nhà, mẹ nhé!
"Mẹ ơi thế giới mênh mông không bằng nhà mình. Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ...", vừa nghe hết lời bài hát trong một quán cà phê, tôi gọi điện từ chối một cuộc hẹn và trở về phòng.
Tóc mẹ không bạc đi nhưng rụng đi nhiều vì nhớ con, mẹ con mình không có tấm hình nào chụp chung, nên khi nhớ con mẹ chỉ biết nhìn lên những bức tranh mà con vẽ treo trên tường mà thôi.
Giải nhất được trao cho tác giả Nguyễn Văn Trãi với bài viết "Gửi chàng trai tuổi 19". Ngoài ra, chương trình còn trao một giải nhì, một giải ba, 5 giải khuyến khích và 3 giải bình chọn cho các tác phẩm xuất sắc.
Từng dự định làm được bao nhiêu cũng dành hết cho du lịch, nhưng cuộc đời Anthony đột ngột chệch hướng khi gặp Tú Uyên. Muốn cưới cô, anh phải vay tiền mẹ vợ và ở rể.