Với lối viết đơn giản và mộc mạc, "Yêu thương dành tặng ba" nói lên sự day dứt của người con khi nhìn thấy đôi chân sần sùi, đầy vết chai và thậm chí không biết cả cỡ giày của cha mình.
Sông quê tôi hiền hòa, bao la như tình mẹ. Nơi ấy tôi như tìm lại được chính mình, tìm lại tuổi thơ dưới bóng nước trong veo, có nụ cười cô bé làng bên chúm chím má đồng tiền xinh xắn, mà lem nhem nhọ với bùn.
Mảnh vườn cũ chỉ còn trong ký ức. Đàn chim xưa bay đi mãi không về. Tôi về đứng nghe tuổi thơ thổn thức. Nắng bông đùa trêu mái tóc hoa râm.
Đối với một đứa mơ mộng như tôi, trạng thái nào của nắng cũng đem lại sự thích thú chiêm nghiệm. Tôi cũng thấu hiểu, đỉnh điểm của nắng nóng đồng nghĩa với sự nhọc nhằn trên vai mẹ.
Con đã không biết rằng mẹ nhịn bữa sáng để giảm bớt chi tiêu, không mua sắm riêng cho mẹ thứ gì, tất cả dành lo cho con và em.
Chính đôi bàn tay của bố và đôi mắt của mẹ vẫn luôn ân cần dìu dắt, đã cho tôi thêm động lực để kiên trì và bước tiếp với sự chọn lựa của chính mình.
Nỗi nhớ nhà như một khúc ca. Quê hương xa làm nao lòng những người con viễn xứ. Cứ vây quanh nhau ngồi cà phê bụi. Phơi ra trước nhau những trần trụi tâm hồn.
Đời người như dải lụa thong dong. Chớp mắt đã đi qua bao ngày cũ. Con lặng nhìn đôi bàn tay bà ngủ. Đã héo hon vì bệnh tật không chừa.
Tôi đi tìm một thoáng bâng khuâng. Những gò cao mọc đầy hoa dại đỏ. Yêu cái thuở cùng mấy người bạn nhỏ. Thích chơi trò hái hoa tặng cô dâu.
Khi xa quê, tôi mới thấm thía một nỗi nhớ nhà. Tôi luôn yêu và nhớ gia đình, nhưng những lời yêu thương dành cho người thân sao thật khó nói.
Những ngày đi học của tôi đều gắn liền với mùa mưa dầm, nhưng tôi vẫn được bố đưa đón trên chiếc xe đạp cũ kỹ, trên những con dốc ngoằn ngoèo khó đi.
Hơn 40 năm kể từ ngày chú út hy sinh, chưa một ngày nội từ bỏ hy vọng tìm chú. Bà bảo sẽ đưa được chú về bên ông nội, về bên những người thân, rồi bà mới yên lòng nhắm mắt.
Bao giờ cho đến ngày xưa. Cho tôi bé lại mới vừa lên ba. Để cho tôi hát tôi ca. Cho tôi về lại mái nhà tôi yêu.
Miền đất Gò Sến thơ mộng và bình yên với những câu chuyện cổ tích của cha, biết bao chiều gió lộng, khoảng không mênh mông rực lửa, luôn sống mãi trong trái tim tôi chẳng thể phai mờ.
Nhất định tôi sẽ xin chuyển công tác về Côn Đảo để phục vụ cho quê nhà, để được sống bên gia đình, bên ngôi nhà xưa yêu dấu.
Trang nhật ký đầu đời vô tư hồn nhiên của tôi đã chứa đựng trong đó biết bao tình cảm dành cho cha.
Con nhớ lắm những lần nội thơm vào má con để thưởng cho chiếc phiếu bé ngoan hình con gà, con vịt hay những điểm 10 đầu tiên.
Tôi cảm ơn cuộc đời đã cho một quê hương để nhớ khi đi xa, một gia đình để yêu thương và một thời tuổi thơ để trân trọng.