Nói về chuyện "ai là người giữ tiền trong gia đình?", tôi cho rằng, trong phần lớn các gia đình Việt, để người vợ quản lý tiền bạc là phương án hợp lý, nhân văn và bền vững hơn cả. Không phải vì đàn ông kém cỏi hay thiếu trách nhiệm, cũng không phải vì phụ nữ sinh ra đã "cao tay" hơn trong chuyện tiền nong. Đơn giản là vì đó là sự phân công phù hợp với đặc điểm tâm lý, với nhịp vận hành tự nhiên của gia đình Việt, nơi người đàn ông thường gánh vác trách nhiệm mưu sinh, mở đường cho sự nghiệp, còn người phụ nữ là người giữ nhịp sống, vun vén từng bữa cơm, từng khoản chi, từng dự phòng cho những ngày ốm đau, biến cố.
Khi đặt tiền bạc vào đúng chỗ, niềm tin cũng được đặt vào đúng chỗ. Người chồng yên tâm làm việc, không phải bận lòng với những tính toán vụn vặt của sinh hoạt thường ngày. Người vợ chủ động quán xuyến, không phải sống trong cảm giác bị kiểm soát hay nghi ngờ. Và khi mỗi người được làm đúng vai trò của mình, gia đình có cơ hội trở nên nhẹ nhõm hơn, ít va chạm hơn, yêu thương nhiều hơn. Bởi suy cho cùng, hạnh phúc gia đình không được xây bằng những con số lạnh lùng, mà được nuôi dưỡng từ sự tin cậy, thấu hiểu và cảm giác an toàn mà hai người dành cho nhau mỗi ngày.
Tôi từng biết không chỉ một, mà là nhiều gia đình, chồng là người nắm giữ toàn bộ tiền bạc trong nhà, từ lương của mình cho đến thu nhập của vợ. Lương tháng của người vợ, dù ít hay nhiều, đều được nộp đủ. Việc chi tiêu sinh hoạt không diễn ra trên cơ sở bàn bạc, mà theo cơ chế "cấp phát": phát tiền theo tuần, hoặc chia theo ngày.
Có những người chồng yêu cầu vợ làm bảng kê chi tiết từng khoản chi: tiền chợ, tiền học của con, tiền điện nước, tiền thuốc men... thậm chí cả những khoản chi rất riêng tư như tiền mua băng vệ sinh. Những bảng kê ấy được xem xét cẩn trọng chẳng khác gì báo cáo tài chính của một doanh nghiệp nhỏ. Mỗi dòng ghi chép là một lần người vợ phải tự giải trình cho đời sống của chính mình. Và trong từng con số ấy, không ít phụ nữ cảm nhận rất rõ cảm giác bị kiểm tra, bị nghi ngờ, thậm chí bị hạ thấp giá trị, dù họ là người trực tiếp gánh vác phần lớn công việc gia đình.
Lại có những người chồng mỗi ngày phát cho vợ 50.000 đồng đi chợ, rồi tự tin cho rằng như thế là "nhiều tiền lắm rồi". Họ quên mất giá thực phẩm tăng lên từng ngày, quên mất rằng một đứa trẻ lớn nhanh đến mức nào, quên mất nhu cầu dinh dưỡng, học hành, sinh hoạt ngày càng cao của cả gia đình. Quan trọng hơn, họ quên mất người vợ của mình phải xoay xở ra sao để từ số tiền ít ỏi ấy vẫn nấu được những bữa cơm đủ đầy, vẫn giữ được nhịp sống gia đình không bị đứt gãy.
Những gia đình như thế, nhìn từ bên ngoài, có thể rất yên ả. Ít cãi vã, ít to tiếng, không ồn ào. Nhưng bên trong lại là một bầu không khí nặng nề của sự tính toán, dè chừng và thiếu an toàn cảm xúc. Tiền, thay vì là công cụ để vun đắp hạnh phúc, lại trở thành phương tiện kiểm soát vô hình. Và khi niềm tin trong gia đình bị bào mòn từng chút một như thế, sự bình yên nếu có cũng chỉ là vẻ ngoài, mong manh và dễ vỡ.
>> Tôi lương 50 triệu nhưng nộp cho vợ 45 triệu
Có một sự thật không phải lúc nào cũng được nói ra, bởi nói đến dễ chạm vào tự ái, nhưng lại rất đáng để suy ngẫm: khi đàn ông là người giữ tiền trong gia đình, họ thường phải gánh một áp lực kép, âm thầm mà dai dẳng. Một mặt, họ vẫn mang trên vai kỳ vọng truyền thống của xã hội về vai trò "trụ cột" - phải kiếm tiền, phải lo sự nghiệp, phải đứng mũi chịu sào trước mọi biến động của cuộc sống. Mặt khác, họ lại phải đảm đương thêm việc tính toán chi tiêu, cân đo từng khoản sinh hoạt hằng ngày, từ tiền chợ, tiền học của con cho đến những khoản phát sinh vụn vặt nhưng không thể thiếu.
Sự phân tán ấy khiến đầu óc người đàn ông bị chia nhỏ cho những việc vốn không phải là thế mạnh của họ. Một người đàn ông muốn làm việc lớn cần sự tập trung, cần khoảng trống tinh thần để nghĩ xa, nghĩ sâu, để dấn thân và chịu trách nhiệm cho những quyết định dài hạn. Khi trong đầu còn vướng bận chuyện hôm nay vợ mua gì ngoài chợ, mai con học thêm bao nhiêu tiền, cuối tháng thiếu hụt mấy trăm nghìn phải bù ở đâu, thì rất khó để họ giữ được sự toàn tâm toàn ý cho công việc và con đường sự nghiệp mà họ đang theo đuổi.
Đặt tiền vào tay người phụ nữ, vì thế, không phải là tước đi vai trò của đàn ông, mà là giúp họ nhẹ bớt gánh nặng không cần thiết. Khi người đàn ông được giải phóng khỏi những lo toan chi li thường ngày, họ có thêm không gian tinh thần để tập trung làm việc, nuôi dưỡng khát vọng và đóng góp nhiều hơn cho gia đình theo cách phù hợp nhất với mình. Và khi mỗi người được làm đúng phần việc của mình, áp lực được san sẻ, hạnh phúc cũng có cơ hội được bồi đắp bền lâu hơn.
Gia đình, nếu nhìn cho kỹ, vận hành giống như một cơ thể sống. Mỗi thành viên đảm nhiệm một chức năng riêng, không hơn - không kém, không cao - không thấp, nhưng nếu lệch nhịp thì cả cơ thể đều mệt mỏi. Trong cơ thể ấy, người chồng thường là cánh tay vươn ra ngoài xã hội, lao động, kiếm tiền, mở rộng cơ hội, đối diện với áp lực cạnh tranh và những thử thách của đời sống mưu sinh. Còn người vợ, ở phía trong, là trái tim âm thầm điều hòa nhịp đập, phân phối nguồn lực, giữ cho mọi sinh hoạt trong gia đình không chệch hướng, không đứt gãy. Khi người vợ giữ tiền, nhịp sống gia đình thường trở nên ổn định hơn theo một cách rất tự nhiên.
Tất nhiên, tôi không chọn cách nhìn cực đoan. Bởi mỗi gia đình là một thế giới riêng, với hoàn cảnh, tính cách và nền nếp khác nhau. Không phải người phụ nữ nào cũng giỏi vun vén, cũng có khả năng quản lý tài chính gia đình một cách khoa học và bền bỉ. Có người đoảng, có người thiếu kỹ năng sắp xếp chi tiêu, có người lại chi tiêu nhiều theo cảm xúc, dễ bị cuốn theo nhu cầu trước mắt mà quên mất những dự phòng dài hạn. Trong những trường hợp như vậy, việc để người chồng giữ tiền hoặc cả hai vợ chồng cùng quản lý tài chính là lựa chọn hợp lý và cần thiết.
Tôi cũng tin rằng không có một công thức duy nhất cho mọi gia đình. Hạnh phúc không nằm ở việc chiếc ví đang nằm trong tay ai, mà ở việc trái tim của hai người có cùng chung một nhịp đập hay không? Một gia đình, dù vợ hay chồng giữ tiền, nếu vẫn giữ được sự yêu thương, tôn trọng và sẻ chia trong từng quyết định, thì đó đã là một gia đình đáng mơ ước. Khi tiền được đặt đúng vị trí của nó - là phương tiện phục vụ cuộc sống - thì những giá trị lớn hơn như niềm tin, sự thấu hiểu và tình cảm mới có không gian để lớn lên.
- Tôi kiếm tiền gấp đôi chồng nhưng muốn chia đôi sinh hoạt phí
- Chồng làm trụ cột kinh tế nhưng về nhà bắt tôi bóp chân, bóp đầu
- 35 tuổi lương 32 triệu đồng nhưng vẫn bị vợ chê ít
- Vợ chồng 40 năm nộp hết lương, thưởng vào quỹ chung
- Vợ chồng tôi không động vào tiền của nhau
- Tư tưởng 'vợ giữ hết lương chồng'