"Sự cải thiện lớn nhất về năng suất lao động, cùng với phần lớn kỹ năng, sự khéo léo và óc đánh giá mà với đó sức lao động được sử dụng hoặc định hướng ở bất kỳ đâu, dường như là hệ quả của phân công lao động.
Những hệ quả của phân công lao động, trong hoạt động sản xuất chung của xã hội, sẽ được hiểu dễ dàng hơn bằng cách xem xét phương thức hoạt động của nó trong một số ngành sản xuất cụ thể. Người ta thường cho là phân công lao động được tiến hành kỹ lưỡng nhất trong một số ngành nghề nhỏ lẻ; có lẽ không phải vì nó được áp dụng kỹ lưỡng hơn so với trong các ngành nghề quan trọng, mà vì ở những ngành sản xuất nhỏ, vốn nhắm tới việc thỏa mãn nhu cầu nhỏ của một số ít người, đương nhiên tổng số nhân công là không lớn; và mọi nhân công tham gia vào mọi công đoạn sản xuất khác nhau thường tập trung trong cùng một phân xưởng dưới sự giám sát của cùng một quản đốc. Ngược lại, ở những ngành sản xuất quy mô lớn nhằm thỏa mãn nhu cầu lớn của nhiều người, mỗi công đoạn sản xuất đều sử dụng một số lượng nhân công lớn đến mức không thể tập hợp vào cùng một phân xưởng. Chúng ta hiếm khi thấy được cùng lúc nhiều công nhân hơn so với số người được sử dụng trong một công đoạn sản xuất riêng lẻ. Do đó, mặc dù trong các ngành sản xuất lớn như vậy, công việc thực ra có thể được chia thành nhiều công đoạn hơn rất nhiều so với ở các ngành sản xuất nhỏ, nhưng sự phân chia không quá rõ ràng và do đó cũng khó quan sát thấy hơn".
"Chính sự gia tăng mạnh trong sản lượng của các ngành nghề khác nhau nhờ phân công lao động đã tạo điều kiện để ngay cả những người ở tầng lớp thấp nhất cũng được lợi từ sự giàu có chung trong một xã hội được tổ chức và quản lý tốt. Mỗi người lao động đều làm ra một khối lượng sản phẩm lớn nằm ngoài nhu cầu cá nhân của anh ta để có thể bán đi; và khi người khác cũng như vậy, anh ta có thể trao đổi một lượng lớn hàng hóa của mình để lấy về một lượng lớn hàng hóa của người khác, hoặc cũng có nghĩa là để lấy về những gì tương đương với giá của một lượng lớn hàng hóa của người khác. Anh ta cung cấp cho họ những gì họ cần một cách dồi dào, họ cũng cung cấp những thứ anh ta cần với sự dồi dào tương tự, và từ đó một sự dồi dào chung sẽ tự phân tán trên khắp các tầng lớp xã hội khác nhau".
"Ta cần nhận ra rằng từ 'giá trị' có hai nghĩa khác nhau, đôi khi biểu thị công dụng của một số đồ vật cụ thể, và đôi khi là sức mua những hàng hóa khác mà việc sở hữu đồ vật đó mang lại. Nghĩa đầu tiên có thể được gọi là 'giá trị sử dụng'; nghĩa thứ hai là 'giá trị trao đổi'. Những thứ có giá trị sử dụng lớn nhất thường có ít hoặc không có giá trị trao đổi; và ngược lại, những thứ có giá trị trao đổi lớn nhất thường có rất ít hoặc không có giá trị sử dụng. Không có gì hữu ích hơn nước, nhưng nước hầu như lại chẳng mua được thứ gì và cũng khó mà đổi được thứ gì. Ngược lại, một viên kim cương chẳng có mấy giá trị sử dụng; nhưng thường cần một lượng rất lớn hàng hóa khác để đổi lấy nó".