(Bài viết Ý Kiến không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.)
Từ đầu tháng 6, các cơ quan đưa ra hai phương an phân vùng kinh tế để lấy ý kiến các tỉnh, thành trong cả nước và cũng được dư luận quan tâm. Có nhiều ý kiến khác nhau vì mỗi phương án đều có những mặt tích cực riêng. Tuy nhiên, theo tôi việc phân vùng kinh tế mục đích cuối cùng là tạo động lực phát triển kinh tế cho vùng. Bởi vậy không quá đặt nặng về yếu tố lịch sử, văn hóa hay thiên nhiên mà phải ưu tiên liên kết nền kinh tế giữa các thành viên được xếp cùng một vùng, cũng như trình độ phát triển kinh tế giữa thành viên vùng phải tương đồng mới thúc đẩy nhau cùng phát triển, không thể cào bằng kiểu "anh béo kéo em gầy’’. Giữa các vùng kinh tế đương nhiên sẽ có những chênh lệch khá lớn về phát triển và sẽ được điều tiết dung hòa ở tầm vĩ mô để kéo ngắn khoảng cách.
Về mặt địa lý, không thể nói Long An và Tiền Giang là Đông Nam Bộ vì thực tế vùng đất này nằm hẳn phía Tây Nam Bộ nhưng lại tiếp giáp TP HCM, được coi là vành đai phía Tây của thành phố lớn nhất nước; hay như Lâm Đồng là vùng Tây Nguyên theo địa hình nhưng vị trí địa lý lại tiếp giáp Đông Nam Bộ. Bởi vậy, tính hợp lý để thuyết phục và sẽ tạo đồng thuận cao trong việc phân vùng kinh tế là thay đổi tên gọi.
Khi nghe vùng Đông Nam Bộ có Bình Thuận, Lâm Đồng hay cả Long An, Tiền Giang thì từ một em học sinh tiểu học cũng sẽ có phản ứng vì thực tế trên bản đồ và kiến thức được học hoàn toàn trái ngược, nhưng nếu gọi vùng Đông Nam Bộ mở rộng mà trung tâm là TP HCM như với tên gọi là vùng kinh tế trọng điểm phía Nam thì chắc chắn sẽ có sự đồng thuận rất cao.
>> TP HCM đang mở rộng theo kiểu 'vết dầu loang'
Đương nhiên, đề xuất trên dựa trên thực tế phát triển và tính liên kết kinh tế của các tỉnh trong vùng đề xuất. Về kinh tế, các tỉnh như Bình Thuận, Lâm Đồng, Long An, Tiền Giang đang ở mức tiệm cận GRDP (tổng sản phẩm trên địa bàn) về bình quân đầu người với các tỉnh Đông Nam Bộ hiện nay và có nhiều tương đồng về tốc độ tăng trưởng. Tính kết nối qua giao lưu kinh tế, sản xuất tiêu thụ và hệ thống giao thông giữa các tỉnh này trên thực tế đang có sự gắn kết cao.
Xét về mặt giao thông, các tuyến quốc lộ kết nối Lâm Đồng với các tỉnh Tây Nguyên rất hiểm trở và yếu kém hạ tầng, tính kết nối trong giao thương kinh tế không cao. Đắk Lắk, Đắk Nông, Gia Lai, Kon Tum khi kết nối giao thương với các vùng kinh tế khác như cảng biển Quy Nhơn, Đà Nẵng hay về TP HCM đều không qua Lâm Đồng, trong khi Lâm Đồng được coi là tỉnh có nền nông nghiệp đa dạng mà thị trường tiêu thụ chính là các tỉnh Đông Nam Bộ, nguyên liệu đầu vào có sự gắn kết chặt chẽ với các tỉnh phía Nam.
Khoảng cách và thời gian di chuyển từ Lâm Đồng về các tỉnh Đông Nam Bộ rất ngắn, quốc lộ 20 đã được nâng cấp và được coi là trục xương sống của việc kết nối, trong tương lai cao tốc Dầu Giây - Đà Lạt được xây dựng, thời gian để vận chuyển hàng hóa từ Lâm Đồng về vùng Đông Nam Bộ và các cảng biển sẽ càng thu ngắn nhiều hơn. Hàng tuần, hai thành phố của Lâm Đồng là Đà Lạt và Bảo Lộc thu hút hàng trăm ngàn khách du lịch mà chủ yếu là đến từ vùng Đông Nam Bộ vì là vùng có dân số đông và khoảng cách, thời gian di chuyển ngắn.
Việc phân vùng kinh tế đang trong giai đoạn lấy ý kiến nhưng mục đích của việc phân vùng là tạo động lực để phát triển kinh tế cho các vùng. Thiết nghĩ, việc phân vùng kinh tế sắp tới đây cần phù phù hợp và sát với thực tế để thực sự tạo động lực trong phát triển đất nước.
>> Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.