Tuần vừa rồi, tôi nhận liền 5 tấm thiệp mời cưới – hai của đồng nghiệp, một của bạn đại học, một của người thân ở quê. Cầm trên tay từng tấm thiệp đỏ rực, tôi chẳng còn cảm giác háo hức như trước, mà thay vào đó là một nỗi lo lắng len lỏi: "Tháng này lại phải chi bao nhiêu đây?".
Thật lòng mà nói, mỗi "mùa cưới" đến, tôi cảm thấy áp lực hơn cả hồi sinh viên thiếu tiền đóng học phí, phòng trọ. Vì dù biết cưới hỏi là chuyện vui, ai cũng muốn chúc phúc cho nhau, nhưng niềm vui ấy ngày càng đắt đỏ. Một phong bì mừng cưới ở thành phố giờ ít nhất cũng 500.000 đồng, còn nếu là bạn thân, đồng nghiệp thân thiết thì không thể dưới một triệu. Mỗi thiệp cưới là một khoản tiền không nhỏ, và khi thiệp đến dồn dập như mưa, ví tiền tôi thật sự kiệt sức.
Trước đây, tôi từng nghĩ "đi cưới" là dịp gặp lại bạn bè, ăn bữa cơm vui vẻ. Giờ thì, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là "đi phong bì bao nhiêu cho vừa lòng người ta?". Nếu mừng ít, sợ bị chê keo kiệt; mừng nhiều, thì lại chật vật với chi phí sinh hoạt vốn đã eo hẹp. Cái vòng luẩn quẩn ấy khiến mỗi lần nhận thiệp, tôi chẳng còn thấy vui nữa.
Tôi sống ở thành phố, làm công việc văn phòng với mức thu nhập chỉ tầm trung, khoảng 12 triệu một tháng. Sau khi trả tiền thuê nhà, chi tiêu và gửi chút ít về quê cho cha mẹ, hầu như tôi chẳng còn dư. Vậy mà chỉ trong vài tuần, 5 thiệp cưới đã ngốn mất ít nhất một phần ba tháng lương. Có người nói "đi đám cưới là để giữ mối quan hệ", nhưng đôi khi tôi tự hỏi: "Một mối quan hệ có thật sự đáng giá bằng một chiếc phong bì?".
>> Mừng cưới tiệc ngọt 100.000 đồng
Tôi không keo kiệt, cũng không phủ nhận ý nghĩa của việc chúc phúc bằng tấm lòng. Nhưng thực tế hiện nay, nhiều đám cưới trở nên nặng nề vì hình thức. Không ít người tổ chức tiệc lớn ở nhà hàng, khách sạn hạng sang, số lượng khách mời lớn, và vô tình khiến khách mời mang gánh nặng tài chính. Cái đáng lẽ là niềm vui chung, lại biến thành áp lực cho cả đôi bên – người cưới lo gỡ vốn, người đi cưới lo mừng bao nhiêu để không "lạc quẻ"?
Tôi từng nghĩ đến việc từ chối vài lời mời cưới, nhưng rồi lại ngại. Không đi thì sợ mang tiếng, mà đi thì xót ví. Có những hôm nhận thiệp cưới bạn thân, tôi phải cắt giảm cả tiền ăn, tiền cà phê suốt tháng để gom đủ tiền bỏ phong bì. Đám cưới là ngày vui của người khác, sao lại thành nỗi lo của mình?
Có lẽ, điều khiến tôi mệt mỏi nhất không phải là chuyện tiền bạc, mà là cảm giác bị cuốn vào một "nghĩa vụ xã hội" vô hình. Chúng ta không dám mừng ít, không dám vắng mặt, không dám nói thật về hoàn cảnh của mình, chỉ vì sợ bị đánh giá.
Tôi mong rằng, mọi người có thể nhìn nhận lại chuyện mừng cưới một cách nhẹ nhàng hơn. Một lời chúc chân thành, một tin nhắn chúc phúc, đôi khi còn đáng quý hơn một phong bì nặng trĩu áp lực. Hôn nhân là ngày vui của hai người, không nên trở thành gánh nặng cho những người đến chúc mừng. Niềm vui thực sự nằm ở tấm lòng, chứ không phải trong số tiền được mừng.
- 'Tôi làm đám cưới không nhận tiền mừng'
- 'Nhắm mắt đi ăn cưới với phong bì 100.000 đồng'
- Tôi mừng cưới bạn một chỉ vàng, bạn mừng lại một triệu đồng
- Tôi không mừng cưới nhiều tiền dù tiệc đãi sang
- 'Tôi không đi đám cưới nếu tiền mừng quá một triệu đồng'
- Đám cưới 'đẹp mặt' làm khổ cả chủ nhà lẫn khách