Tôi năm nay 32 tuổi, đang khởi nghiệp trong lĩnh vực truyền thông số. Sau 8 năm đi làm và tích lũy, cộng thêm số vốn được gia đình cho, tôi đã sở hữu hai căn nhà nhỏ tại TP HCM: một để ở và một cho thuê. Nhưng đến giờ, tôi vẫn chưa mua ôtô, dù nhiều bạn bè xung quanh đã "lên đời" từ lâu. Nhiều từng hỏi tôi: "Có hai nhà rồi mà đi đâu vẫn phải đặt xe công nghệ à? Mua chiếc ôtô tầm trung mà chạy cho tiện chứ?".
Câu trả lời của tôi là "không", và tôi cũng chưa từng cảm thấy mình thiếu thốn gì. Không phải vì tôi không đủ tiền, mà vì tôi coi ôtô là tiêu sản, chứ không phải tài sản. Trong hành trình khởi nghiệp đầy rủi ro và nhiều bài toán phải giải, tôi buộc phải tỉnh táo trong mọi khoản chi tiêu, nhất là những khoản có thể âm thầm "rút máu" dòng tiền mỗi tháng.
Giả sử, tôi mua một chiếc xe tầm trung khoảng 800 triệu, chưa tính phí lăn bánh. Mỗi tháng sẽ phát sinh thêm tiền gửi xe (2 đến 3 triệu), xăng dầu (1,5 đến 2 triệu), bảo dưỡng, bảo hiểm, và các chi phí không tên khác, trung bình từ 7 đến 10 triệu đồng một tháng. Đó là chưa kể khấu hao xe theo năm vì ôtô cứ lăn bánh là mất giá.
Nếu tôi bỏ số tiền ấy ra đầu tư, hoặc tái đầu tư vào việc mở rộng công việc kinh doanh, hay đơn giản là gửi tiết kiệm để giữ dòng tiền linh hoạt, thì lợi ích thực tế rõ ràng hơn nhiều. Tôi đang khởi nghiệp, mọi quyết định tài chính đều phải cân nhắc giữa "muốn" và "cần".
>> Tôi thảnh thơi nhờ thuê nhà 5 triệu, dành tiền mua ôtô
Trong khi đó, căn nhà tôi mua từ năm 2019 với giá 2,7 tỷ hiện tại đã có người trả giá hơn 4 tỷ, và mỗi tháng vẫn mang về cho tôi 15 triệu đồng tiền cho thuê. Căn nhà tôi đang ở cũng tăng giá đều đặn theo thị trường. Với bất động sản, tôi không cần phải làm gì nhiều, giá trị của tài sản vẫn tự động sinh lời, đó là điều mà ôtô không làm được.
Với tôi, những năm đầu lập nghiệp là lúc nên để tiền "làm việc" thay vì "nghỉ ngơi" dưới hình hài một chiếc xe. Tất nhiên, tôi không phản đối việc sở hữu ôtô. Ai có gia đình, có con nhỏ, hay công việc cần di chuyển xa, việc có xe riêng là hợp lý. Nhưng cá nhân tôi, một người trẻ độc thân, di chuyển chủ yếu trong nội đô, có thể làm việc linh hoạt tại nhiều không gian, thì gọi xe công nghệ hay đi xe máy vẫn đủ.
Điều quan trọng nhất, là tôi không cảm thấy áp lực phải mua xe chỉ để "bằng bạn bằng bè". Trong một xã hội mà ôtô đôi khi được xem như "thước đo thành đạt", tôi chọn nhìn mọi thứ qua lăng kính dòng tiền và hiệu suất sử dụng tài sản. Tôi từng đọc một câu rất hay: "Giàu có không phải là bạn mua được bao nhiêu thứ, mà là bạn có thể từ chối bao nhiêu thứ mà không thấy thiếu thốn". Tôi thấy điều đó hoàn toàn đúng.
Lúc này, tôi đang tập trung nguồn lực để phát triển công việc, mở rộng đội ngũ, nâng cấp kỹ năng. Nếu một ngày, công việc yêu cầu tôi cần có ôtô, hoặc cuộc sống chuyển sang một giai đoạn khác, có lẽ tôi sẽ sẵn sàng mua. Nhưng không phải bây giờ. Với người trẻ, tôi tin rằng, bài toán "sở hữu" nên được tính toán khác đi: thứ gì làm ra tiền thì hãy giữ lại, thứ gì tiêu tiền hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi mua. Và ôtô, ở thời điểm này, chưa phải là ưu tiên của tôi.
- 'Tôi chọn mua ôtô để sống sướng hơn mua nhà'
- Tiếc nuối vì mua ôtô nhưng thuê nhà
- 'Có 2 tỷ đồng thì thuê nhà, mua ôtô cho khỏe'
- Có nên mua ôtô cũ rồi cả nhà về quê, đi làm Hà Nội 60 km?
- Hẻm nhỏ ngột ngạt khi nhiều người mua ôtô
- Mua nhà và ôtô trước tuổi 35