Tôi tốt nghiệp đại học ngành Công nghệ Sinh, loại Giỏi, có IELTS 6.5, vừa hoàn thành khóa học Quản trị loại Giỏi. Nghe qua như vậy, nhiều người có thể sẽ nghĩ con đường sự nghiệp của tôi sẽ rất thuận lợi, dễ dàng thành công. Thế nhưng, thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Năm 2020, cùng với sự bùng phát của đại dịch Covid-19, tôi chính thức phá sản, nợ nần chồng chất và rơi vào cảnh tuyệt vọng. Suốt những ngày tháng sau đó, tôi sống trong sự khinh thường của họ hàng, sự xa lánh của gia đình và nỗi sợ hãi của bản thân khi lao đầu vào thị trường Forex để mong làm giàu nhanh chóng, rồi hứng chịu thất bại liên tiếp thất bại.
Sau tất cả, như một cách chạy trốn thực tại, tôi vào chùa, gặp một sư thầy và ngỏ ý xin được gửi tro cốt vào chùa sau khi tự kết thúc cuộc đời. Nhưng những lời khuyên của sư thầy đã xoa dịu tôi - một người đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Như được cởi bỏ nỗi lòng, tôi quyết tâm trở lại Sài Gòn, nhưng chọn ở trọ trong một căn phòng nhỏ thuê ở Bến Lức với giá 500.000 đồng một tháng.
Tôi bắt đầu trở lại cuộc sống bằng công việc bốc vác cho một đại lý nước ngọt và lái xe tải. Công việc của tôi bắt đầu từ 5h30 và kết thúc lúc 18h, lương mỗi ngày 500.000 đồng. Mỗi sáng, tôi thường tranh thủ ăn nhẹ, buổi trưa ăn cơm và tối ăn mì gói cùng với một ly nước mía, cố gắng duy trì cuộc sống một mình ở thành phố.
>> Vòng lặp 'vào đại học – thất nghiệp – bỏ cuộc'
Làm việc được bốn tháng, tôi chuyển sang xin vào làm lái xe cho một doanh nghiệp dược phẩm. Khi tham gia phỏng vấn xin việc, tôi nói chuyện thẳng thắn với nhà tuyển dụng (đồng thời là sếp trực tiếp) rằng: "Hôm nay em xin vào làm công việc lái xe, nhưng hy vọng một ngày nào đó, em sẽ có cơ hội hợp tác với anh ở một vị trí khác, đúng chuyên môn hơn".
Và quả thật, sau ba tháng, sếp chính thức đề bạt tôi vào làm ở vị trí mới - phòng Kinh doanh của một doanh nghiệp gồm 5 công ty thành viên, với gần 100 nhân sự. Sau thời gian hơn một năm làm việc, cố gắng cống hiến hết mình, tôi tiếp tục được cất nhắc lên vị trí Trưởng phòng. Và đến vừa rồi, tôi lại được bổ nhiệm làm Giám đốc Kinh doanh.
Câu chuyện của tôi là minh chứng cho việc: bằng cấp hay danh tiếng không thể quyết định giá trị và tương lai của một con người. Chỉ có nghị lực, thái độ và niềm tin vào chính mình mới giúp bạn đạt được thành công. Từ một người từng muốn tìm đến cái chết vì thất bại, tôi đã chọn đứng dậy, làm việc bằng đôi tay mình, để từng bước chứng minh năng lực thật sự của bản thân.
Những tháng ngày cơ cực ấy không hạ gục tôi, mà giúp tôi hiểu rằng mỗi vấp ngã đều có thể là nền tảng cho sự trưởng thành, miễn là ta không bỏ cuộc. Giờ đây, khi đã trở thành một phiên bản tốt hơn, tôi nhìn lại quá khứ với lòng biết ơn, bởi chính những ngày đen tối nhất ấy đã dạy tôi cách trân trọng ánh sáng và sống có trách nhiệm hơn với cuộc đời mình.
- Mặc cảm 'thất bại mới phải học nghề'
- Sinh viên bằng giỏi, thái độ tốt nhưng mãi không xin được việc
- Sinh viên bằng giỏi loay hoay xin việc ở công ty tôi
- Thất nghiệp tuổi 30 dù gửi 40 CV xin việc trong ba tháng
- Thất nghiệp giữa Sài Gòn nhưng tôi quyết không làm việc trái chuyên môn
- Thất nghiệp tuổi 40 khi đang 'ôm' nợ 2,5 tỷ mua nhà Sài Gòn