Lúc trước vì không nghe lời ba mẹ nên cưới em, giờ tôi hối hận. Tôi và em cưới nhau được 10 năm, tôi 41 tuổi, em 38 tuổi, đều ở tỉnh lẻ ra Hà Nội học và làm việc. Tôi lớn lên trong một gia đình bình thường, sau tôi là một em trai và em gái. Gia đình vợ tôi khó khăn, ba mẹ vợ mất trong một vụ tai nạn khi em học lớp 12 và em trai học lớp 8. Kể từ lúc đó, em vừa học vừa làm thêm để lo cho bản thân học hết trung cấp và em trai học xong đại học rồi em mới cưới tôi. Em bảo đó là khoảng thời gian khủng hoảng và rất khó khăn nên bị bệnh trầm cảm dài, kéo theo sức khỏe yếu, vẫn phải tiếp tục làm việc để tự lo cho cuộc sống hai chị em.
Khi còn yêu nhau, tôi có thời gian dài gặp khó khăn trong công việc và bị tai nạn nghiêm trọng. Khi đó em đã chăm sóc và giúp tôi chi phí điều trị. Em hướng nội, sống tiết kiệm, giản dị nên sau khi cưới được vài tháng chúng tôi đã mua căn chung cư nhỏ bằng tiền tiết kiệm của em, còn lại vay trả góp ngân hàng trong 20 năm. Con trai ra đời, chúng tôi làm việc và trả hết tiền nợ ngân hàng trong 6 năm. Tôi là kĩ sư xây dựng, lương 38 triệu đồng; vợ làm trong bộ phận kinh doanh ngành vật liệu, lương 30 triệu đồng.
Cuộc sống và con người vợ tôi khá tẻ nhạt, luôn sống trong vỏ bọc an toàn, ngoài công việc và gia đình hầu như không có bạn bè gì. Đồng nghiệp, khách hàng cũng chỉ hẹn gặp xã giao trong giờ làm việc, hết giờ làm em hầu như ở nhà, không ra ngoài gặp gỡ hay giao lưu với ai. Vợ không có chí cầu tiến, buổi sáng đưa con đi học rồi đi làm, buổi chiều về sớm nấu ăn, đón con về lo tắm rửa, ăn uống cho con, tập thể dục xíu và dọn dẹp sau khi con ngủ, còn nhiều thời gian rảnh chỉ xem phim rác trên mạng và đọc báo linh tinh, không biết tự nâng cao kiến thức, tìm cách tăng thêm thu nhập. Tôi thấy vợ rất lãng phí thời gian vào những việc vô bổ. Với tính chất công việc của em, có rất nhiều cách để kiếm tiền nếu em chịu chung chi với khách và lấy phần chênh lệch từ công ty. Em lại quá nhát để "linh hoạt" về việc kiếm tiền ngoài, không bứt phá được trong công việc và thu nhập.
Về tài chính, sau khi trả nợ ngân hàng cách đây 3 năm, lương của tôi mỗi tháng đưa vợ 8 triệu đồng để chi phí cá nhân và đi chợ, còn lại tôi giữ toàn bộ để trả các chi phí khác như tiền học, điện nước. Vợ không nắm được tôi có bao nhiêu tiền hoặc xài vào việc gì. Thỉnh thoảng tôi biếu tiền ba mẹ và mua đồ riêng nhưng không cho vợ biết, vợ phát hiện và bảo sẽ không cản nhưng vợ chồng nên tôn trọng và trao đổi với nhau, cho vợ biết một tiếng. Tôi không đồng ý vì đó là tiền mình tự làm ra, lương của tôi toàn quyền thuộc về tôi, huống gì đó là ba mẹ ruột của tôi, mắc gì phải hỏi ý kiến vợ. Sau đó vợ không ý kiến gì nữa.
Vợ có nhu cầu cao, còn tôi bị yếu sinh lý nhiều năm, quan hệ vợ chồng đếm trên đầu ngón tay. Vợ gợi ý tôi đi khám, tôi từ chối và bảo sẽ uống thuốc. Vợ lại sợ ảnh hưởng sức khỏe tôi nên vợ lại bảo thôi cứ thuận theo tự nhiên. Ngoài việc đó ra, tôi không có tật xấu gì, đi làm về ăn uống xong nghỉ ngơi hoặc chỉ con học rồi đi ngủ. Cuối tuần các vật dụng hư hỏng trong nhà đều do tôi sửa chữa và mua sắm, vợ chỉ đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp và lo việc lặt vặt cho con hàng ngày.
Công việc tôi ngày thường khá bận rộn, đi làm về chỉ muốn ăn xong nghỉ ngơi hoặc có việc gì liên quan tới con thì trao đổi. Em bảo như vậy thì giống như đối tác đang sống với nhau vì trách nhiệm hơn là vợ chồng. Vợ muốn buổi tối trước lúc ngủ nên dành 15-30 phút tâm sự, chia sẻ cảm xúc để gắn kết hơn. Tôi đi làm về chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, không muốn nghe mấy chuyện vặt vãnh không cần thiết.
Với khả năng và trình độ của vợ, nếu lỡ một ngày công việc hiện tại không còn, rất khó kiếm được việc, lúc đó một mình tôi sẽ gánh vác hết. Gần đây chúng tôi hay tranh cãi về việc sinh con. Tôi và gia đình thấy mọi thứ tạm ổn nên muốn vợ sinh bé thứ hai, em nhất quyết không đồng ý, còn có những lời hỗn xược với gia đình tôi. Vợ bảo có một con là đủ, gia đình tôi không có tư cách để ý kiến em sinh bao nhiêu con, việc sinh con là việc riêng của em. Hơn nữa khi em sinh con trai, gia đình tôi không ai hỏi thăm, quan tâm mẹ con em, như thế càng không nên có ý kiến.
Tôi nghĩ vì ba mẹ và gia đình mình không thích em nên việc họ không tới thăm cũng là chuyện bình thường, không ngờ vợ để bụng cho tới giờ và lôi chuyện này ra nói. Thậm chí vợ sẵn sàng ly hôn nếu tôi nhất quyết muốn có thêm con. Vợ bảo ly hôn để tôi kiếm người khác phù hợp hơn nhưng con trai phải ở với em.
Thì ra, sự hiền lành và nhút nhát hàng ngày chỉ là sự giả tạo của vợ. Ba mẹ tôi nói không sai, vợ chồng quay lưng lại thì thành người dưng, chỉ có ba mẹ, con cái và anh chị em chúng tôi mới là máu mủ, không thể tách rời. Câu tục ngữ xưa rất đúng: "Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư", nếu như trước đây tôi nghe lời ba mẹ, không cưới em thì giờ mọi thứ không mệt mỏi như này.
Quyền Thanh