![]() |
Những người phụ nữ không chồng luôn sống đầy lạc quan. |
Chợ Phú Lễ chỉ rộng mấy chục thước vuông, vậy mà có đến năm người buôn bán trong chợ này đều sống một mình. Chị Hai Trầm năm nay bước vào tuổi 35, chồng mất trong một lần đi biển. Đứa con trai lớn lên thành phố, chị ở lại với hai đứa con, một trai một gái. Chị nói: " Cũng tính đi bước nữa nhưng tìm người phù hợp sao mà khó quá". Khác với chị Hai Trầm, chị Bảy Múc bán hàng tạp hóa, lại cương quyết không lấy chồng để lo cho cha vì mẹ mất lúc chị vừa lên 3 tuổi. Bốn lần nhà trai đến dạm ngõ, cả bốn lần chị đều trốn lên Sài Gòn, chờ nguôi nguôi lại quay về Phú Lễ nuôi cha. Bây giờ người cha đã qua đời, chị vẫn sống một mình.
Khắp Phú Lễ, không ai không nhắc tới hai từ Lạc Địa, vùng căn cứ kháng chiến nơi giặc bước chân vào sẽ không biết lối ra. Từ khi có Đảng ở Ba Tri, Lạc Địa đã trở thành khu căn cứ cách mạng. Hầu hết trong số 191 phụ nữ mất chồng do chiến tranh sống ở Phú Lễ tụ lại trong ấp Phú Lợi, gần chiến khu Lạc Địa.
Dì Hai Lượm (Huỳnh Thị Lượm) đã mồ côi cha mẹ năm lên 9 tuổi, mất chồng khi mới 22 tuổi và ở vậy từ năm 1969 đến nay. Nhiều năm qua, dì vẫn tự hào về người chồng là lính đặc công của tiểu đoàn 516 anh hùng, anh hi sinh lúc đang chống càn. Không chỉ một mình dì Hai Lượm, người em gái là dì Ba Lặt (Huỳnh Thị Lặt) năm 23 tuổi cũng tiếp nối bước chân “mồ côi chồng” của chị, khi người chồng bỏ dì Ba Lặt ra đi lấy vợ bé. Vậy là hai chị em ruột cùng sống không chồng với nhau.
Bà Nguyễn Thị Xàng thì không muốn đi bước nữa vì... mải nuôi con. Năm 1967, bà tròn 28 tuổi thì nhận được tin chồng bị máy bay địch bắn chết khi đang hành quân trong rừng Châu Bình, Bến Tre. Nhớ mãi lời nhắn nhủ của chồng: “Nếu tôi có hy sinh thì phải lo cho ba đứa con”. Lời nói ấy đã neo bà lại với ba con, một mình nuôi chúng khôn lớn trưởng thành.
Những người phụ nữ không chồng luôn vui vẻ, mến khách và đầy lạc quan từ cuộc sống. Có lẽ niềm vui do chị em có đời sống kinh tế được nâng cao. Từ năm 1997, dự án Terdes Hommes (Đức) nhằm hỗ trợ phụ nữ đã được triển khai thí điểm tại Phú Lễ. Mỗi chị em được vay 1 triệu để làm kinh tế như đan lát (đan mây, tre, trúc...) và một năm sau thì hoàn vốn. Năm 2000-2003, đề án được tiếp tục triển khai dưới hình thức cho 107 chị em vay vốn nuôi bò sữa. Từ chỗ nghèo khó được vay vốn, được có thêm kiến thức xã hội, pháp luật... qua các buổi sinh hoạt tổ nhóm đã ít nhiều mang lại niềm vui cho chị em.
Chị Trần Thị Lan (phó chủ tịch Hội Liên hiệp phụ nữ xã) cho biết: “Những chị em ở độ tuổi lấy chồng khó, đã lấy việc sinh hoạt của cộng đồng, sinh hoạt trong tổ nhóm làm niềm vui”.
Bà Hai Thẹn (tên thật là Nguyễn Thị Bé), chồng bà mất đã 18 năm. Ngày ấy nhà Hai Thẹn chỉ là túp nhà tranh vách đất. Ngày anh Hai Thẹn mất cả xóm phải góp tiền lại mới có ván hòm để chôn. “Đất này nổi tiếng là nghèo, có con cá cũng không dám ăn mà phải mang đi đổi gạo. Bữa nào cũng cơm chan với nước muối, nhiều khi phải ăn cháo sống qua ngày”, bà Hai Thẹn kể về những kỷ niệm mà theo bà là “khó quên dễ nhớ”. Đó cũng là lý do mà bà không dám đi thêm bước nữa, chấp nhận sống không chồng.
Từ ngày được chia đất, sau đó được vay tiền dự án của Hội phụ nữ, đời sống nhà bà Hai Thẹn khấm khá hẳn lên, bây giờ bà đã xây được nhà ngói khang trang, điều mà trước kia bà không bao giờ dám nghĩ tới.
Lớp trẻ của Phú Lễ vẫn tiếp tục lớn lên, và người lớn đã bắt đầu lo chuyện dựng vợ gả chồng cho con em mình.
(Theo Tuổi Trẻ)