Cảm xúc, sự thoải mái, cả sự ham muốn rất đỗi đời thường của các cặp vợ chồng, tôi cũng không thể cảm nhận. Tôi 35 tuổi, có vợ và một bé gái rất đáng yêu. Bé là niềm hạnh phúc và nguồn sống hiện tại của tôi. Nỗi đau tôi tâm sự ra đây sẽ rất kỳ lạ với khái niệm một gia đình hạnh phúc. Ngày quen em, vợ hiện giờ, tôi đã vội quên lời hứa hẹn chờ đợi với cô bạn gái cũ vừa đi học cao học ở nước ngoài được 3 tháng. Với sự phụ bạc đó, tôi chấp nhận cưới vợ dù biết em từng có gia đình, một bé gái 8 tuổi, đã ly hôn 4 năm. Có lẽ lúc đó cả trái tim và lý trí tôi đều lỗi nhịp, tôi yêu em bất chấp cả những lời góp ý, can ngăn của gia đình và bạn bè.

Chúng tôi tổ chức lễ cưới sau gần một năm quen biết. Cuộc sống mới của tôi bắt đầu, kèm theo những bất ngờ không lường trước được. Em thương yêu gia đình, tôi đi làm, em lo lắng và chăm sóc chu đáo. Việc nhà em chia sẻ, nói chính xác lúc tôi mệt em làm tất cả để tôi nghỉ ngơi. Em là mẫu phụ nữ hiện đại và tốt bụng, thương chồng con. Tuy nhiên, có một nỗi buồn tận sâu trong đáy lòng tôi, vẫn nhói đau, em luôn muốn đứa con đầu (con với người chồng trước) về sống chung. Trong những lần em nhắc đến, tôi chỉ lặng thinh. Em nghĩ tôi cũng như em, chấp nhận điều đó. Một ngày em thông báo: "Con em sẽ về sống chung với chúng ta trong thời gian rất gần, anh nên chuẩn bị tâm lý".
Có lẽ những bạn đang đọc tâm sự này đều hiểu suy nghĩ và tâm tư của tôi. Tôi không tốt hơn bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này cả, không thể làm tốt hơn họ. Tôi định sẽ giữ mãi trong lòng nỗi khó chịu ấy, vẫn cố gắng chấp nhận mọi thứ để em vui, con em vui, mọi người vui. Tôi đâu ngờ đó là một vết dầu loang trong lòng, ngấm ngầm khiến tình cảm vợ chồng ngày càng tồi tệ. Qua một thời gian cố gắng chịu đựng, tôi không thể "gần gũi" vợ được nữa, cảm xúc, sự thoải mái và cả sự ham muốn rất đỗi đời thường của các cặp vợ chồng tan biến. Thời gian đó kéo dài đến nay khoảng 6-7 tháng, tôi tự nhủ mình phải hy sinh vì con, sống vì con, vui vì con.
Tôi rất muốn cho con một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình hoàn hảo, nhưng biết làm sao đây khi tình cảm vợ chồng không còn như trước. Giá như em đối xử với tôi như những người bạn bình thường, có lẽ tôi vẫn vui vẻ chấp nhận để sống chung vì con. Trong em có lẽ vẫn không thể biết được tình cảm hiện giờ của tôi là thế, tôi không đủ cam đảm nói ra: "Anh không còn thương em nữa". Tôi sợ đánh mất một gia đình, điều đó rất cần cho sự trưởng thành của con. Nếu cứ tiếp tục sống như thế này, có lẽ sẽ làm cả hai còn tổn thương trong những ngày tới. Rất mong sự chia sẻ của các bạn đọc được dòng tâm sự này. Chân thành cảm ơn.
Thành Nam