Tôi năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học ngành kỹ thuật điện đã một năm nhưng vẫn chưa xin được việc. Tôi đã nộp hồ sơ rất nhiều nơi và hy vọng sẽ tìm được một công việc phù hợp với ngành mình học, nhưng sự thật không hề dễ dàng chút nào.
Đặc thù ngành của tôi là xin vào các cơ quan nhà nước, chi nhánh điện, nhà máy điện nhưng để xin được vào đó phải có quen biết và có tiền. Tôi lại không có cả hai thứ đó, vì thế đến bây giờ tôi vẫn thất nghiệp.
Tôi đã nộp hồ sơ vào các công ty tư nhân, công ty có vốn đầu tư nước ngoài nhưng họ yêu cầu kinh nghiệm. Một sinh viên mới tốt nghiệp như tôi lấy đâu ra kinh nghiệm? Nhiều nơi tôi đến nộp hồ sơ họ còn chẳng thèm đọc mà bỏ qua một bên nói là khi nào cần sẽ gọi. Nhưng tôi đợi mãi không thấy hồi âm.
Tôi không thể cứ ngồi chờ họ gọi được vì hoàn cảnh gia đình rất khó khăn. Để nuôi tôi ăn học bố mẹ đã phải vay mượn rất nhiều, giờ đã đến hạn phải trả nhưng không biết kiếm đâu ra.
Bố mẹ rất kỳ vọng vào tôi, các cụ cứ nghĩ tôi ra trường xong sẽ kiếm được việc làm, sẽ trả được nợ nần, nhưng giờ tôi còn chưa lo được cho bản thân mình. Với vị trí một nhân viên phục vụ nhà hàng, nếu có làm quần quần cả tháng cũng chỉ được 3 triệu. Chi tiêu dè xẻn tôi cũng dành ra được có vài ba trăm nghìn để tiết kiệm.
Vì biết gia cảnh mình nghèo khó nên 5 năm đại học tôi đã làm đủ các nghề như: nhân viên bán hàng, gia sư, rửa bát, nhặt bóng tennis… Trong suốt quãng đời sinh viên tôi không dám đòi hỏi bố mẹ phải mua cho mình bất kỳ thứ gì. Với sự cố gắng tôi đã tự mua được cho mình một chiếc laptop vào năm thứ 4.
Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết mình học đại học để làm gì? Năm năm học biết bao nhiều là tốn kém để rồi phải mang nợ không biết đến khi nào mới trả hết. Mấy người làm cùng với tôi chẳng ai có bằng đại học, có người mới học hết cấp 3 nhưng giờ họ tự lo được cho mình vì không mất năm năm học đại học. Họ không nợ tiền ai mà còn kiếm được tiền.
Tôi biết mình kém cỏi, đọc trên báo thấy nhiều người vượt khó để trở nên thành đạt, tự ngẫm lại mình mà thấy xấu hổ. Nhiều đêm không ngủ được, gác tay lên trán tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết tiếp theo tôi sẽ phải làm gì để tìm được công việc, làm gì để có tiền trả nợ.
Vừa rồi gặp lại anh bạn học khá nhất lớp đại học của tôi, anh ấy đã thôi không làm giảng viên một trường trung cấp nghề vì lương thấp. Anh bảo tôi đi xuất khẩu lao động sang Nhật với anh. Tôi cũng muốn đi mấy năm lấy vốn làm ăn, trả nợ và lo cho tương lai của mình.
Nhưng giờ muốn đi thì lại phải vay tiền, nếu suôn sẻ thì không sao nhưng lỡ trục trặc thì lại tiếp tục mang nợ vào người. Giờ tôi đang rất phân vân, không biết đâu là con đường đúng cho mình trong lúc này.
>>Xem thêm: Lập trình viên máy tính đi làm hồ
Lương Xuân Hải
Chia sẻ bài viết của bạn về kinh doanh, khởi nghiệp tại đây.