Vừa rồi đầy đủ mọi người, chị dâu làm việc nhỏ không đúng ý, anh tôi ném dép vào mặt vợ, tôi tức quá liền bênh chị.
Có lần tôi và bố mẹ tranh cãi rất to, bố mẹ bảo tôi quá lãng phí, không biết tôn trọng các món đồ đã mua hoặc được tặng.
Nếp sinh hoạt của gia đình đảo lộn khi ông ở chung, tôi và các con nhiều lúc thấy chướng nhưng không dám ý kiến.
Giờ đây mọi người bên nội liên tục gọi điện yêu cầu tôi phải có trách nhiệm, nếu không có tiền thì bán đất đi để lo cho bố.
Tôi mượn điện thoại của mẹ để xem tin tức từ trang web trường, mẹ lại nghĩ tôi chơi game.
Tôi như bao người khác, không hoàn hảo, có lúc nổi cáu, phát điên, mắng chửi nhưng chẳng lẽ xấu xa đến mức bị chính người nhà mình ghét sao?
Ba mẹ bảo lấy tiền đó trả nợ, tôi chẳng hiểu nổi nợ gì trả mãi không hết; trong khi tôi sống hơn 30 năm chưa mắc nợ một ai.
Nhìn mẹ đẻ với bà nội mình, mẹ đẻ với chị dâu lúc nào cũng tíu tít tâm sự, thấy buồn cho mối quan hệ của mình với mẹ chồng.
Cuộc sống của gia đình tôi êm đẹp và hạnh phúc cho tới cách đây 6 năm, khi mẹ mắc bệnh nan y tưởng như không qua khỏi.
Những vết thương và lời nói cay nghiệt của bố vẫn luôn hiện diện trong lòng mẹ, ảnh hưởng đến tinh thần và tâm lý của mẹ.
Vì để cưới tôi, nhà anh bán đất ở quê, xây nhà riêng mua xe mới, mẹ tôi mới chấp nhận cho lấy anh.
Mẹ chồng lên thành phố ở cùng chúng tôi. Từ ngày có bà, cậu con trai 7 tuổi của tôi không làm gì nữa dù trước đây con biết tự dọn đồ chơi, phụ việc vặt.
Đọc bài: "Có nên đòi đứng tên một phần đất hương hỏa do ông bà để lại”, tôi suy ngẫm, vì sao chúng ta lại thành như thế này.
Tôi và bố cảm thấy không thoải mái khi sau này muốn về quê chơi hoặc ở vài ngày lại phải ở nhờ trên đất cô chú.
Nhà tôi có sáu anh chị em, tôi là út; bản thân đã ly hôn chồng năm năm và có một con trai.
Sau lần cãi vã vì mẹ không đồng ý chuyện có bạn trai sớm, Gia Hân lên mạng tâm sự và tìm thấy sự an ủi từ người lạ, Hân không còn coi mẹ là người có thể chia sẻ.
Sau lần cãi vã vì mẹ không đồng ý chuyện có bạn trai sớm, Gia Hân lên mạng tâm sự và tìm thấy sự an ủi từ người lạ, Hân không còn coi mẹ là người có thể chia sẻ.
Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố nhỏ, 35 tuổi; bố 83 tuổi, mẹ gần 80, may là mẹ vẫn khỏe, chỉ bố yếu dần.
Vợ tôi không bỏ được ngoài tai, cứ về nghe ông bà hay nói ra nói vào là bảo chồng chỉnh ông bà.
Về làm dâu, chị Hòa nhận ra đã bước chân vào một gia đình trọng nam khinh nữ kiểu mẫu, cửa phòng khách chỉ mở vài lần mỗi năm dành cho đàn ông, cấm tiệt phụ nữ.