Với việc bán 2 cầu thủ thuộc loại hay nhất là Zlatan Ibrahimovic và Thiago Silva cho Paris Saint Germain, Serie A đã tự loại mình khỏi nhóm những nền bóng đá hàng đầu châu Âu. Trên thực tế, đây không phải là điều khiến người ta ngạc nhiên. Chính phó chủ tịch AC Milan, Adriano Galliani, từng than vắn thở dài về việc Serie A không còn khả năng thu hút những cầu thủ hàng đầu thế giới.

Trong khi giới chuyên môn vẫn đánh giá Serie A là một trong những giải đấu đáng xem nhất, nhiều cầu thủ giỏi nhất đã thực hiện một cuộc di cư chưa từng có trong 2 năm qua. Alexis Sanchez, Samuel Eto'o, Javier Pastore và Mario Balotelli lần lượt rời Italy từ khá lâu trước khi AC Milan đồng ý bán Ibrahimovic và Silva cho PSG.
Nguyên nhân dẫn tới cuộc tháo chạy không thể ngăn cản, như Galliani từng nói, chính là kinh tế. Cụ thể hơn, cuộc khủng hoảng mới của bóng đá Italy bắt nguồn từ hai vấn đề cơ bản là sự ủng hộ của khán giả và việc sở hữu sân vận động riêng.
Ở Serie A, lượng khán giả đến sân cũng như xem qua truyền hình đã giảm mạnh trong những năm gần đây, trái ngược hoàn toàn với thực tế tươi sáng tại Anh và Đức, nơi các đội bóng lớn được hưởng lợi đáng kể từ việc tăng doanh thu bán vé và xây sân vận động mới. Việc sở hữu sân vận động cho phép các đại gia của 2 nước này thu được khoản tiền đáng kể từ việc kinh doanh nhà hàng, quán bar, cửa hàng, khách sạn và nhiều dịch vụ khác. Sân vận động không chỉ đem lại lợi nhuận trong một hay hai ngày mỗi tuần, mà là mỗi ngày trong tuần.
Một vấn đề khác khiến các đại gia Serie A phải bán tống bán tháo những cầu thủ tốt nhất là việc đầu tư không đủ lớn cho công tác đào tạo. Việc thiếu cầu thủ kế cận đã buộc họ mua sắm mạnh tay từ nhiều năm trước, và giờ phải vật lộn với các khoản nợ. Chỉ cần nhìn vào Barcelona là đủ hiểu tại sao thế giới liên tục ca ngợi lò đào tạo La Masia cũng như quan điểm tạo cơ hội cho cầu thủ trẻ.
Bên cạnh việc dửng dưng với công tác đào tạo, bóng đá Italy còn thiếu quy định đủ mạnh để giữ chân tài năng. Kết quả là các "măng non" bản địa thường bị đại gia nước ngoài lôi kéo với giá thấp, đôi khi chỉ ngang chi phí đào tạo.
Một số cầu thủ trẻ Italy cũng thích ra nước ngoài thi đấu do họ có quá ít cơ hội ở Serie A. Hầu hết các CLB có xu hướng sử dụng cầu thủ đã khẳng định được tài năng và kinh nghiệm mà không quan tâm đến tuổi tác. Không ngạc nhiên khi Serie A có độ tuổi trung bình cao nhất trong nhóm 4 giải đấu hàng đầu châu Âu.
Một vấn đề khác dẫn tới cuộc khủng hoảng của Serie A là các CLB phụ thuộc quá nhiều vào tiền bản quyền truyền hình trong suốt một thập kỷ qua mà không chịu khám phá con đường khác. Các CLB Italy bán sản phẩm ăn theo kém hơn nhiều so với Anh, Tây Ban Nha và Đức.
Juventus có thể được coi là một ngoại lệ trong nhóm đại gia Serie A. Thật vậy, "Lão phu nhân" đang gặt hái lợi ích lớn từ việc sở hữu sân vận động riêng và chính sách ưu tiên sử dụng các tài năng trẻ bản địa. Ngân sách của Juventus đã tiết kiệm được một khoản không nhỏ dành cho chi phí chuyển nhượng, lương và thưởng trong những năm gần đây. Nhờ đó họ có thể thoải mái shopping trong mùa hè năm nay mà không rụt rè như Inter hay AC Milan.
Bên cạnh các nguyên nhân trên, việc hạn chế đầu tư nước ngoài cũng đóng vai trò tiêu cực đối với sự phát triển của Serie A. Các ông chủ nước ngoài phải chịu thuế suất cao khi rót tiền vào bóng đá Italy. Không phải ngẫu nhiên mà AS Roma nhận được dòng vốn từ nước ngoài với lý do tình cảm chứ không phải tài chính.
Thúy An