
Quang cảnh trại tị nạn Kutupalong, phía nam Bangladesh, nhìn từ trên cao. Ảnh: Reuters.
4 người phụ nữ Rohingya bước vào túp lều đắp bằng bùn trong trại tị nạn đông nghẹt ở Bangladesh. Họ trút bỏ tấm khăn choàng đầu màu đen rồi ngồi xếp bằng trên mặt sàn đã được quét dọn sạch sẽ. Khi phóng viên Reuters thẳng thắn hỏi liệu họ từng phải bán thân kiếm sống hay không, tất cả đều tỏ ra bồn chồn, bối rối và im lặng.
Sau một vài cốc trà, phóng viên lại gợi hỏi một lần nữa. Bốn người phụ nữ len lén nhìn nhau. Rồi từ từ từng người một đứng dậy, đóng chặt cửa chính và khép mọi cánh cửa sổ. Bóng tối bao trùm căn lều chật hẹp và ẩm thấp. Bắt đầu những tiếng nói thì thầm vang lên.
"Nếu ai đó biết điều chúng tôi làm, họ sẽ giết chúng tôi", Romida, 26 tuổi, khẽ khàng.
Kể từ cuối tháng 8, hơn 600.000 người Hồi giáo Rohingya đã tháo chạy khỏi Myanmar sang quốc gia láng giềng Bangladesh để tránh làn sóng bạo lực leo thang giữa phiến quân Rohingya và quân đội Myanmar.
Tại trại Kutupalong, trại tị nạn lớn nhất do chính phủ Bangladesh thiết lập từ năm 1992, hoạt động mua bán dâm phát triển mạnh.
"Hiện có ít nhất 500 phụ nữ Rohingya đang hành nghề mại dâm trong trại Kutupalong", tú bà Noor ước tính. Ngoài nhóm gái mại dâm đã sống nhiều năm tại trại này, làn sóng người Rohingya tị nạn đang bổ sung thêm một số lượng lớn phụ nữ bán dâm mới.
"Những tay dắt mối đang để mắt tới những phụ nữ mới đến này", bà Noor cho biết.
Theo một báo cáo mới công bố của Quỹ Nhi đồng Liên Hợp Quốc (UNICEF), trẻ em và thanh thiếu niên trong các trại tị nạn dễ trở thành con mồi của bọn buôn người và những kẻ có ý định bóc lột và lạm dụng lao động.
Trong một cộng đồng bảo thủ như người Hồi giáo Rohingya, người ta thường phớt lờ hoặc lảng tránh, không đề cập đến nạn mại dâm.
"Mọi người giả vờ như là hoạt động mại dâm không tồn tại", bà Noor nói. "Các cô gái gặp khách làng chơi Bangladesh ở bên ngoài khu trại. Họ không ngủ với đàn ông trong cộng đồng người Rohingya. Cộng đồng chúng tôi gắn kết chặt chẽ nên những lời đồn lan truyền nhanh chóng. Mà phụ nữ thì muốn giữ hình ảnh của mình sạch sẽ".
Không chỉ có phụ nữ trưởng thành mà thậm chí cả trẻ em gái cũng buộc phải hành nghề. Các em thường chỉ được ăn một bữa mỗi ngày và không được đi học. Các bé gái này bí mật bán dâm và không để cho cha mẹ biết.
Kamru, 14 tuổi, theo làn sóng người tị nạn Rohingya đến trại Kutupalong khoảng một năm trước, cho biết gia đình quá nghèo nên em buộc phải làm nghề này kiếm sống qua ngày.
"Cuộc sống ở trong trại là tất cả những gì cháu nhớ. Cháu luôn bị đói bụng", Kamru nói.
Đa số gái mại dâm ở đây đều có chung hoàn cảnh: cuộc sống đói nghèo đưa đẩy họ vào con đường bán dâm.
"Nếu các tổ chức cứu trợ không thể cung cấp cho họ cơm ăn, áo mặc hàng ngày, nguy cơ những người này trở thành nạn nhân của đường dây buôn người sẽ tăng cao", Lisa Akero, chuyên gia của Tổ chức Chữ Thập đỏ, cảnh báo.
Bán dâm để sinh tồn

Một phụ nữ Rohingya tị nạn ngồi đợi trước phòng khám trong trại Balukhali. Ảnh: Reuters.
Romida vật vã với miếng ăn hàng ngày, thậm chí còn thiếu ăn đến mức suy dinh dưỡng. Bán dâm là con đường sinh tồn duy nhất của cô.
"Tôi tự nhủ rằng sẽ làm bất cứ điều gì. Tôi không có lựa chọn khác", Romida nói. Cô cho biết khách hàng đầu tiên của cô là một người đàn ông Bangladesh. Họ vốn là người quen của nhau và cô đã đồng ý ngủ với anh ta với cái giá 12 USD.
"Anh ta trả tôi hậu hĩnh nếu so với mức trung bình chỉ 2,5 USD, mà các tay môi giới còn lấy một nửa số tiền đó", Romida cho hay. Cô cũng tiết lộ các tay dắt mối chủ yếu liên lạc với họ qua điện thoại khi có khách hàng.
Trung bình một tuần, Romida tiếp ba khách và cô không dám nhận thêm vì sợ bị phát hiện.
"Thi thoảng tôi đi vào tận trong thành phố Cox's Bazar, chặng đường mất hai tiếng đi xe ôtô. Mỗi khi ra khỏi trại, tôi phải nghĩ ra một cái cớ gì đó. Lúc thì giả vờ đi thăm họ hàng, khi thì nói dối là đi làm thêm ở chợ".
Khách hàng của cô rất đa dạng, từ sinh viên đại học cho đến quan chức địa phương. Hầu hết những người này đều không dùng bao cao su.
"Tôi có dùng thuốc tránh thai nhưng ngày nào tôi cũng lo mình có thể bị nhiễm HIV", Romida chia sẻ.
Kết thúc câu chuyện, bốn người phụ nữ bước ra khỏi lều và vội vàng trùm khăn choàng che kín mặt. "Khi tiếp khách, tôi phải cởi bỏ khăn choàng che mặt", một phụ nữ nói. "Nhưng ở trong trại, đây là cách duy nhất để tôi che giấu bản thân".
An Hồng