Ông là Nguyễn Văn Thuận, ở thôn Ngọc Động (xã Hoàng Đông, Duy Tiên, Hà Nam), người được dân làng gọi là ông già “môi trường” và được UBND tỉnh tặng bằng khen vì thành tích bảo vệ môi trường.
Cứ tầm chập tối, người dân ở thôn Ngọc Động, xã Hoàng Đông lại quen với tiếng còi ú như xe cảnh sát, tiếp đó là giọng oang oang của ông Thuận trên loa: "Kính thưa dân làng Ngọc Động! Thực hiện vệ sinh môi trường, kính mong toàn thể nhân dân hưởng ứng...".
Ông Thuận một tay đẩy xe rác, một tay cầm cái loa nhỏ kêu gọi mọi người đổ rác. Tiếng loa của ông vang đến đâu, già trẻ trong làng đều mang rác ra đổ. Cứ thế hết ngõ này, ngõ khác cho đến khi xe rác đã đầy, ông Thuận tắt loa và “oằn” lưng kéo xe rác đi đổ. Mấy năm qua, ông đã quen với công việc này rồi.
Dân làng Ngọc Động quê ông chủ yếu sống bằng nghề mây tre đan xuất khẩu, vì thế lượng rác thải ra hằng ngày rất nhiều. Ngày trước đường làng ngõ xóm nơi nào cũng “ngập” rác. Nhiều lần dân làng định thuê nhân công môi trường về thu gom rác thì ông Thuận xuất hiện, xin nhận làm công việc này. Ông quan niệm, làng xã phải sạch đẹp thì mới văn minh, nếu cứ để bẩn thì dễ gây ra bệnh tật cho mọi người.
![]() |
Chiếc xe ba gác, cái loa là phương tiện đi thu gom rác hằng ngày của ông Thuận. |
Nghĩ là làm, ông đi mua 1 chiếc chổi tre, 1 chiếc cào, 1 chiếc xẻng, rồi cặm cụi “tự chế” cho mình một chiếc xe ba gác để làm nghề “lao công”. Sau đó, ông bỏ tiền ra mua hàng trăm bao tải, ghi tên từng chủ hộ vào đó và phát không cho họ với yêu cầu họ đổ rác vào bao.
Ông kể: “Bây giờ thì khác, chứ hồi mới bắt tay làm vệ sinh môi trường, trong nhà vợ con ai cũng phản đối". Nhiều lần vợ chồng to tiếng cũng vì chuyện ngăn cản không cho ông đi nhặt rác. Tám người con của ông ai cũng dọa sẽ “từ mặt” ông, bởi họ nghĩ con cái ai cũng đã trưởng thành rồi mà để cho ông bố 70 tuổi cứ đêm hôm một mình đi hót rác cho làng.
Người làng có người bảo ông là “hâm”, là “điên khùng” vì già rồi không ở nhà với vợ con mà lại đi làm cái việc “hôi thối” ấy làm gì cho mệt người. Mặc kệ người nhà ngăn cản, người làng tha hồ đàm tiếu, ngày ngày ông Thuận vẫn đẩy chiếc xe đi gom rác khắp làng.
Một thời gian sau, chính quyền của thôn thấy ông làm tốt đã quyết định trả cho ông mỗi ngày công là 18.500 đồng. Và giao cho hẳn một chiếc xe thùng to để ông đi thu gom rác trong làng. Nhưng khổ nỗi chiếc xe đó không hợp với sức người của ông.
Ông Thuận vui lắm! Vui không phải vì khoản tiền công hằng tháng, vui vì cuối cùng bà Thuận, vợ ông cũng ủng hộ việc hữu ích mà ông đang làm. Từ đó không chỉ làm ban ngày, ông Thuận còn thu gom rác vào ban đêm.
Sở dĩ ông phải “lọ mọ” cả đêm hôm như thế, vì lượng rác thải của làng quá nhiều, nếu ngày nào chưa thu dọn xong thì ông chưa về nhà. Hơn nữa, làm ban đêm theo ông đỡ bụi bặm, đỡ ô nhiễm hơn. Chính vì đêm hôm đi thu gom rác khắp làng nên có lần ông Thuận suýt bị đánh vì người ta tưởng là kẻ trộm.
Đến nay, ngoài thu gom rác cho làng Ngọc Động, ông Thuận còn nhận thu rác cho làng Chuông, làng Trịnh kế bên và ký hợp đồng với cả khu vực thị trấn Đồng Văn. Không hết việc, ông phải thuê thêm anh Kiểm người làng bên, với tiền công 20.000 nghìn đồng/một ngày công và bao cơm ăn.
Ông còn làm thơ ca ngợi, biểu dương những người có thành tích trong phong trào “xanh-sạch-đẹp xóm làng”: “Hoan hô Ngọc Động thôn ta/Toàn dân đóng góp tham gia môi trường/Trước đây nhìn cảnh đáng thương/Hai bên vệ đường rác bẩn, ruồi bâu/Bây giờ nó đã biến đi đâu...”.
Công việc thu gom rác nặng nhọc, hôi thối, nhưng ông vui vẻ chấp nhận. Mới đây có người trong thôn không muốn cho ông tiếp tục làm nên ông đã viết đơn kiến nghị lên xã. “Mấy hôm nay ông ấy cứ đờ người ra, cứ chạy lên chạy xuống trên UBND xã cũng vì chuyện nhặt rác. Nếu không được đi nhặt rác chắc ông ấy điên mất, bởi ông Thuận đã nghiện rác mất rồi...”, bà Thuận, vợ ông tâm sự.
Không chỉ đi thu gom rác thải cho dân làng, ông Thuận còn tự bỏ tiền ra xây cầu, làm đường cho người dân đi lại cho đỡ khổ. Trước đây dân làng Ngọc Động mỗi lần đi lễ nhà thờ phải sang thôn Động Linh kề bên, mà giữa hai thôn lại bị ngăn cách bởi một con mương rất to. Lúc mưa to nước ngập, nhiều người chỉ còn cách cởi bỏ trang phục đội lên đầu mà lội qua mương. Đã có không ít lá đơn kiến nghị của bà con gửi lên xã, nhưng chưa được giải quyết vì lý do kinh phí.
Thấy thế, ông Thuận “môi trường” về chặt bụi tre nhà mình ra bắc cầu cho dân đi. Được một thời gian do lượng người đi lại quá đông, cây cầu tre ông Thuận làm cũng ọp ẹp. Ông lại tính đến việc xây dựng một cây cầu kiên cố hơn. Số tiền công được trả cho việc thu gom rác thải hằng tháng, cộng với tiền con cháu cho dành dụm bấy lâu, ông dồn hết vào việc xây dựng một cây cầu bêtông kiên cố cho làng. Lần này vợ con cũng không cản nổi ông.
Không chỉ dừng lại ở đó, ông Thuận còn làm một việc “hâm” hơn nữa, đó là việc tự mình “đội đá vá đường”. Thấy con đường nhỏ trước nhà cứ đến mùa mưa nhiều đoạn chìm ngập như cái ao làng. Ban đầu ông nghĩ đến việc đi vận động các gia đình cùng làm nhưng thấy ít người “hưởng ứng”. Thế là ông phải một mình thực hiện ý đồ đắp đường cho dân. Cả gia tài của ông chỉ có chiếc xe ba gác và chiếc loa Trung Quốc làm phương tiện trong việc thu gom rác, thế nhưng ông vẫn quyết đắp bằng được con đường.
Ngày thì ông đi thu gom rác khắp làng, tối về ông Thuận lại một mình hì hục khuân đất, đá về đắp đường. Sau gần một tháng trời quần quật ngoài đường, con đường nhỏ vốn lầy lội nay trở nên thoáng đãng, sạch đẹp. Giờ đây, khi cây cầu, đoạn đường đã làm xong, nhiều người vẫn bảo ông là “hâm”, là “điên khùng”, nhưng với ông Thuận đó là niềm vui, nguồn hạnh phúc, khi thấy dân làng đi trên “cầu ông Thuận, đường ông Thuận”.
(Theo Tiền Phong)