Người ta thường nói "đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm". Với gia đình tôi, tổ ấm là một tay mẹ gây dựng và duy trì. Mẹ lấy bố từ hồi bố còn là anh bộ đội xuất ngũ chuyển ngành đi học đại học.
Ngày ấy, sinh viên nghèo cũng không làm thêm được gì. Một mình mẹ tảo tần chăm con, chăm sóc ruộng lúa, nuôi gà, nuôi lợn để mỗi khi bố về có chút tiền đi học. Ngày bố ra trường lại công tác xa nhà.
Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày a quấn quýt bên nhau. Những trưa hè, mẹ quạt cả đêm cho anh em tôi ngủ. Rồi cả nhà chuyển ra Hà Nội, mẹ lại tảo tần buôn bán lo cho gia đình với đồng lương công chức ít ỏi của bố. Rồi chúng tôi cũng đi học, dựng vợ gả chồng, mẹ lại lo cho các cháu.
Dù đã ở tuổi trung niên, tảo tần với cuộc sống mưu sinh nhưng mẹ vẫn rạng rỡ, khiến tôi rất ngưỡng mộ.
Trong cuộc sống hiện nay, phụ nữ là những người gặp nhiều áp lực. Công việc quản lý hệ thống của tôi nhiều áp lực. Sau khi hoàn tất công việc ngoài xã hội, về nhà tôi lại cuống cuồng với việc nhà. Hàng tá công việc này làm tôi mệt mỏi và kiệt sức.
Chưa kể, có nhiều khi tôi vừa làm, vừa học, chăm sóc gia đình vì tôi kết hôn khi còn quá sớm và đây quả là thử thách đúng nghĩa với tôi. Mẹ luôn hiểu tôi, quan tâm và yêu thương.
Những lúc tôi đang bận rộn với nhiều việc, mẹ lại lặng lẽ giúp tôi chăm sóc con, nấu ăn mà không hề đòi hỏi hay than vãn điều gì. Cảm ơn cuộc đời đã mang mẹ đến bên tôi để tôi nhận được nhiều yêu thương đến thế. Tôi hạnh phúc và tự hào khi có mẹ là bờ vai để tựa vào.
Đỗ Thị Lý