Tôi sinh năm 1990, lớn lên ở miền quê nghèo Bắc bộ. Bố mẹ là nông dân, thấy tôi học được nên cho học hết phổ thông rồi đại học. Tôi đỗ vào một trường đại học ở Hải Dương, ngành tiếng Anh.
Ra trường, tôi làm nhân viên cho một công ty xuất nhập khẩu ở Hải Dương, lương tháng 8 triệu, vợ làm kế toán. Hai vợ chồng sinh sống tại đây mấy năm đầu, cuộc sống tạm ổn, trừ mỗi việc hai gia đình liên tiếp gọi chúng tôi về. Một thời gian sau, chúng tôi ra Hà Nội, xin được việc làm ngay, lương khá hơn một chút. Nhưng sau khi sinh con, tôi thấy nhiều vấn đề liên tiếp xảy ra. Căn phòng trọ của hai vợ chồng quá ngột ngạt. Mỗi ngày tôi đi làm đến kiệt sức, trở về thấy mẹ mình và vợ không vui vẻ với nhau. Nhìn những cuộc gọi nhỡ từ bố mà tôi không dám nghe, vì biết trước nội dung chỉ có một "bao giờ con về quê ở hẳn"?
Gia đình tôi quan niệm, con trai lớn phải về phụng dưỡng bố mẹ. Khổ nỗi, quê tôi nghèo, đi 8-10 km mới đến khu công nghiệp, khó xin việc. Trong nhà chẳng có mâu thuẫn gì lớn, mà toàn những chuyện nho nhỏ hình thành áp lực, bủa vây khiến tôi cáu bẳn và mệt mỏi. Có những lúc tôi thấy chán ghét Hà Nội, cảm thấy bản thân không có tương lai ở đây. Vậy là tôi có ý định về quê. Thấy mấy đứa bạn rủ đi buôn, tôi cũng dồn tiền nhập đồ để buôn bán dù vợ rất buồn (cô ấy không muốn về quê, muốn sống ở thành phố để con có điều kiện giao du, học hành). Tôi vẫn về quê.
Hiện việc kinh doanh của tôi không thành, vợ xin việc cách nhà 10 km, đi từ sáng đến tối, gia đình lúc nào cũng như chiến tranh lạnh. Tấm bằng cử nhân tiếng Anh không giúp gì cho tôi ở miền quê nghèo này. Nhiều lúc tôi tự hỏi, quyết định về nhà làm trụ cột gia đình của mình có đúng không? Tôi đã thực sự làm được trụ cột gia đình chưa khi trong tay chẳng có gì? Tôi buồn và mệt mỏi mà không biết tâm sự với ai. Xin hãy chia sẻ cùng tôi.
Tuấn