Từ ngày cưới, chồng không phụ một xu để trang trải cuốc sống. Thực sự tôi cũng không nặng nề chuyện này vì còn lo được. Anh lười việc nhà, không bao giờ đụng tay chân việc gì. Có 2 con nhưng chưa bao giờ anh biết cách pha sữa cho con. Bé lớn thì anh không dạy dỗ, không chơi với con. Anh chỉ thích nhậu, đàn đúm bạn bè và bảo phải nhậu mới có mối quan hệ làm ăn này kia, nhưng tiền không thấy mang về. Anh là người nóng tính, cọc cằn và thô lỗ, có lần nhậu về rồi đánh tôi dù tôi chẳng làm gì. Anh còn đập đồ trong nhà, la hét..., chắc do rượu tàn phá dây thần kinh.
Tôi là người năng động trong công việc, độc lập về tài chính, vui tính và được nhiều người yêu thương, đặc biệt là gia đình chồng. Tôi không phải là người nói nhiều trong mọi chuyện. Với chồng, tôi luôn im lặng vì biết nếu nói lại chỉ ồn ào thêm mà chẳng giải quyết được vấn đề, đúng hơn là tôi không buồn nói lại. Tôi chịu đựng nhiều năm, chỉ muốn yên ổn để làm việc và nuôi con, vậy mà cứ hoang mang không biết tối nay anh đi nhậu về có làm chuyện gì nữa không? Tôi và con gái rất sợ nếu tối đó chồng lại nhậu.
Giờ chúng tôi vẫn chung một mái nhà nhưng dường như không còn liên quan gì tới nhau, không yêu thương, không quan hệ vợ chồng, chỉ nói gì cần nói. Tôi không thấy còn yêu, quan tâm chồng nữa bởi anh đối xử quá kinh khủng với tôi sau một số lần nhậu say. Tôi thấy anh bình thường như bao nhiêu người đàn ông khác. Anh đi đâu, làm gì, với ai, tới mấy giờ, tôi chẳng quan tâm. Dịch bệnh thế này mà ai hẹn nhậu là anh đi ngay. Không biết mối quan hệ của chúng tôi là gì nữa, không lẽ cứ kéo dài mãi? Tôi thực sự bế tắc và mong muốn ai đó cho tôi một lời khuyên. Cảm ơn anh chị đã đọc.
Khuê
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.