Thời gian từ khi tôi và anh bắt đầu quen nhau đến lúc tổ chức đám cưới chưa đến một năm, do đó tôi chưa hiểu hết được tính cách của anh. Phải nói anh là người khá đẹp trai, phong độ, thông minh, vui tính, dễ gần và hòa đồng với mọi người, tuy nhiên anh hay uống rượu bia với bạn bè. Tôi góp ý, anh hứa sau khi lấy nhau sẽ giảm bớt việc nhậu nhẹt. Tôi đã ngây thơ tin lời hứa của anh, đó là sai lầm rất lớn của tôi.
Sau khi lấy nhau một năm, tôi sinh em bé. Mẹ chồng giúp tôi trông con, nhất là những lúc tôi đi làm thì việc chăm sóc con lại nhờ cả vào bà. Bà cũng cùng tôi lau nhà, nấu cơm, nhưng dù sao bà đã già, tôi không nỡ để bà làm lụng nhiều. Chồng chưa bao giờ cầm đến cái chổi để quét nhà chứ đừng nói đến việc lau nhà, chưa bao giờ rửa mặt cho con hay đút cho con miếng cháo. Anh rất thương con nhưng lại rất lười bế con và chăm sóc con.
Thêm miệng ăn thêm tốn kém, lương anh rất thấp, tôi buộc phải làm thêm để trang trải cuộc sống gia đình. Nhiều đêm, tôi phải làm việc đến một giờ sáng để làm việc, đến 5 giờ sáng đã thức dậy để giặt đồ và nấu cháo cho con. Vất vả là vậy nhưng khi tôi đề nghị với anh chia sẻ công việc gia đình, anh chỉ cười rồi đâu vẫn hoàn đấy. Tôi dùng cách này cách kia để anh thay đổi nhưng không được. Thậm chí, vì chuyện này mà có lúc tôi và anh cãi nhau, cũng do đó mẹ chồng bắt đầu có thành kiến với tôi.
Một thời gian, anh được cất nhắc lên chức vụ cao hơn. Công việc cơ quan bận rộn hơn, mối quan hệ cũng rộng hơn. Anh là người ham vui và nhiều bạn bè nên những lần ăn nhậu vui vẻ với bạn cũng tăng lên. Một tuần 7 ngày thì anh đi ăn nhậu tất. Tuy anh có chức vụ khá cao nhưng lại phụ trách về mảng văn hóa, vả lại anh cũng không bao giờ nhận hối lộ hay tham ô, nên thu nhập chỉ dựa vào lương. Những người nhờ anh giúp đỡ, đưa tiền cho anh, anh không lấy, họ lại mời anh đi nhậu để "trả ơn". Nhiều lúc 23-24h đêm anh mới về đến nhà trong tình trạng say mèm. Tất cả công việc và kinh tế gia đình dồn lên vai tôi. Áp lực công việc làm tôi rất mệt mỏi, chồng gần như lúc nào về đến nhà cũng có hơi men rồi lăn ra ngủ, nên nhiều chuyện gia đình hay công việc tôi chẳng thể chia sẻ được với anh.
Sau đó chúng tôi có thêm con thứ hai. Tôi phải làm thêm nhiều hơn nữa để có tiền lo cho hai con. Anh vẫn vậy, thường xuyên ăn nhậu đến say và chẳng mấy khi chia sẻ công việc gia đình. Tôi dùng cách này cách kia để anh sửa đổi nhưng không được. Mẹ chồng tôi lại bênh anh, bà bảo đàn ông ai mà không ăn nhậu. Rồi anh được cơ quan cử đi học đại học (trước đó anh đã có một bằng đại học). Việc học hành tốn kém, tôi lại phải gồng mình hơn nữa để lo kinh tế gia đình cho chồng yên tâm đi học.
Sau khi anh học xong đại học, tôi phát hiện chồng có bồ. Lúc này như giọt nước tràn ly, tôi làm đơn ly dị. Anh xin lỗi, hứa sẽ sửa đổi nhưng rồi được một hai tuần đâu lại hoàn đấy. Anh thôi cô nọ rồi tiếp tục bồ bịch với cô kia. Tôi lại tiếp tục làm đơn ly dị rồi gói ghém đồ đạc và dắt hai con ra khỏi nhà. Anh khóc lóc, chặn tôi lại, giằng lấy đồ đạc và tiếp tục xin lỗi tôi, hứa sẽ sửa đổi. Vì con, tôi lại một lần nữa bỏ qua cho anh. Tôi cũng cố gắng dành thời gian hơn trong việc chăm sóc cho ngoại hình của mình. Lúc này, mẹ chồng đã nhận ra vấn đề, khuyên giải anh chú tâm lo cho gia đình, bớt ăn nhậu đi. Anh có sửa đổi nhưng chưa được đến một tháng, lại tiếp tục như cũ. Mẹ chồng đã đến tận nhà cô bồ của anh chửi rủa, thậm chí mang cả xô chất thải vào nhà cô ta.
Có lúc tôi định đi đánh ghen nhưng sau đó lại nghĩ, nếu làm thế thì danh dự chồng tôi sẽ mất hết, nên thôi. Cho đến một lần, tôi phát hiện anh gọi điện rất nhiều cho cô bồ, thời gian gọi toàn vào buổi tối hoặc ban đêm. Tôi hỏi vì sao, anh nổi khùng và bỏ tới nhà cô ta ở hai ngày. Lần này tôi không thể tha thứ được nữa và quyết tâm làm đơn ly dị. Anh đồng ý chia tay nhưng bảo sắp tới thời gian xét duyệt cán bộ, việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến kết quả của anh, xin tôi hoãn lại vài tháng, sau khi hoàn thành xong sẽ làm thủ tục. Vì nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng bấy lâu nên tôi đồng ý, vẫn sống cùng nhà nhưng ly thân với anh.
Sau khi công việc của anh ổn định, chúng tôi tiến hành thủ tục ly hôn và tôi bắt đầu xây một ngôi nhà nhỏ. Đang trong thời gian tòa án hòa giải, anh bị xuất huyết tĩnh mạch thực quản vì xơ gan nặng do uống quá nhiều bia rượu trong thời gian dài. Tôi đưa anh đi cấp cứu, chăm sóc tận tình, có lúc anh bị "hội chứng cai rượu", nhổ cả nước bọt vào mặt tôi khi tôi cho anh uống thuốc, nhưng tôi vẫn cam chịu. Sau khi anh xuất viện, tôi đã có ý định rút đơn ly dị nếu anh nhận ra sai lầm của mình và sửa chữa. Thế nhưng anh ngày càng trở nên khó tính.
Đỉnh điểm là có một lần vì một chuyện rất nhỏ, anh bảo tôi biến, chửi bới tôi, bảo tôi không chăm được thì để bồ anh tới chăm, tôi xót xa và cay đắng vô cùng. Làm tất cả vì anh, gia đình, chịu đựng cả việc ngoại tình của anh để rồi tôi phải nghe một câu nói phũ phàng như vậy sao? Mẹ chồng tôi đứng đó, nghe thấy tất cả và có mắng anh nhưng anh cãi lại. Tôi buồn quá lấy xe máy đi lang thang vô định gần một tiếng đồng hồ, sau đó tôi dọn đồ đạc, dắt con lên nhà mới xây, ngày hôm sau tới tòa án tiếp tục làm thủ tục ly dị.
Sau khi đã ly dị, tôi và anh vẫn liên lạc với nhau vì con. Vài lần anh xin lỗi, mong tôi quay lại nhưng tôi thấy anh vẫn tiếp tục mối quan hệ với cô bồ cũ nên không đồng ý. Mấy lần anh lại bị xuất huyết tĩnh mạch thực quản, ra nhiều máu, anh vẫn gọi điện thoại nhờ tôi giúp đỡ. Tôi lại tới nhà đưa anh đi bệnh viện và chăm sóc cho anh. Cứ như vậy được hơn một năm thì anh mất.
Vậy nhưng sau khi anh mất, mẹ anh lại nói với mọi người rằng tôi biết anh sắp chết nên mới ly dị để rũ bỏ trách nhiệm, không phải chăm sóc anh. Mặc dù mẹ anh biết rất rõ việc anh bồ bịch, ăn nhậu, việc anh chửi tôi, việc tôi chăm sóc cho anh kể cả sau khi đã ly dị. Có người hiểu mọi chuyện thì họ rất thương tôi, nhưng rất nhiều người tin lời mẹ anh và nghĩ sai về tôi. Vì tôi vừa lo cho hai con, lại phải làm việc suốt ngày kể cả buổi tối nên ít có thời gian để tâm sự với mọi người xung quanh. Bất kể ai tới nhà chơi, mẹ anh lại đặt điều nói sai sự thật cho tôi. Tôi bị biến thành một kẻ bạc tình trong đôi mắt của nhiều người.
Nhiều lúc nghe người ta thì thào sau lưng, tôi biết nhưng không thể giải thích nguyên nhân mọi chuyện cho họ. Hơn nữa, dù sao anh cũng mất rồi, tôi nghĩ không nên kể lại những chuyện không hay của anh. Tôi đành gạt qua dư luận, ở vậy nuôi hai con và nhiều năm đã trôi qua. Thế nhưng hôm vừa rồi, tôi lại một lần nữa nghe người ta nói về mình: "Thứ đó ra gì, thấy chồng bị bệnh thì bày đặt ly dị để trốn tránh trách nhiệm. Thật vô tình vô nghĩa". Nghe được câu nói đó từ lời kể của một người quen, tôi thấy xót xa vô cùng. Lấy chồng một mực lo cho chồng con, cho gia đình, rồi chồng có thời gian ăn nhậu bù khú với bạn bè, lại còn bị chồng phụ bạc. Chồng phụ bạc nhưng khi chia tay nhau thì người chịu mang tiếng xấu lại là tôi. Buồn quá tôi viết lên đây mong được chia sẻ, giúp tôi phần nào vơi đi nỗi buồn và sự uất ức, cay đắng trong lòng mà bản thân đã phải chịu đựng những năm qua.
Hạ Quyên