Candida kể lại câu chuyện của gia đình, chia sẻ lý do ủng hộ ba con trai không vào đại học.
Tháng 7/2018, Erskine, 20 tuổi, con trai lớn của tôi đến một nhà hàng tại London xin được nói chuyện với bếp trưởng. Trước đó, Erskine đã làm việc trong một nhà hàng tốt ở Belfast, ban đầu ở vị trí học việc với mức lương 3,5 bảng một giờ, sau đó tăng lên 5 bảng, làm việc trung bình 13 tiếng một ngày.
Cảm thấy mình không thật sự nổi trội tại trường, Erskine đi làm thêm từ rất sớm. Nhờ công việc bồi bàn, thằng bé đã tìm ra đam mê thật sự của mình là nấu ăn và dành hơn một năm trong cái nóng dữ dội của nhà bếp ở Belfast.
"Mục tiêu kiếm tiền không phải cái con hướng tới ở thời điểm này. Ước mơ của con là được làm trong một nhà hàng nổi tiếng tại London", con trai nói với tôi.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 20, Erskin đi bộ đến nhà hàng mình mong ước từ lâu, cẩn thận hẹn gặp mặt người quản lý vào 10h sáng để gửi CV và xin gặp bếp trưởng. Bếp trưởng đang dự một cuộc họp và người quản lý khuyên Erskine ra về. Vì chuyến bay trở lại Belfast ngày mai mới khởi hành, nửa tiếng sau, Erskine quay lại nhà hàng và may mắn gặp bếp trưởng.
Sau cuộc nói chuyện kéo dài 20 phút, người đầu bếp cho Erskine hai ngày thử thách tại nhà hàng. Thằng bé quyết định hủy bỏ chuyến bay về Belfast vào hôm sau, vay tiền để ở lại đó. Cuối cùng, Erskine có được công việc mơ ước. Giờ đây, thằng bé có thể chuyển đến London để làm đầu bếp vào bất cứ ngày nào nó thích.
![Candida và con trai cả Erskine, người đã có công việc mơ ước tại một nhà hàng ở London. Ảnh: John Lawrence/Telegraph](https://vcdn1-vnexpress.vnecdn.net/2019/11/29/1-png-1574995982-2321-1574996757.png?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=fwmXqndHO0Z4MtGbZYRfsQ)
Candida và con trai cả Erskine, người đã có công việc mơ ước tại một nhà hàng ở London. Ảnh: John Lawrence/Telegraph
Tôi kể câu chuyện này không hoàn toàn trên tinh thần tự mãn. Ít tháng trước, tôi và chồng cũ nhìn nhau trong tuyệt vọng vì không một ai trong ba con trai của chúng tôi có thành tích học tập tốt và không ai lựa chọn vào trường đại học.
Caspar, con trai thứ 18 tuổi, được mời làm việc tại một công ty công nghệ ở Shard (London) trước khi học A-Level. Thằng bé tập trung vào mã hóa máy tính hơn là học tập nên dù có công việc toàn thời gian, điểm số của Caspar rất tệ.
Con trai út Conor, 16 tuổi, mới hoàn thành chương trình GCSE và có xu hướng học nghề, không muốn thi tiếp chứng chỉ A-level.
Lúc đầu, tôi đã cảm thấy buồn bực và có phần xấu hổ với những người xung quanh khi các con "học dốt", theo tiêu chuẩn đánh giá của xã hội. Ở nơi chúng tôi sống, mọi người coi thành tích và những con số của kỳ thi GCSE là tiêu chuẩn đánh giá học sinh.
Các con tôi cũng không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào, không nhạc cụ và thể thao. Ba đứa tỏ ra không hứng thú. Vợ chồng tôi sau đó quyết định cho bọn trẻ không gian để trải nghiệm niềm vui, nỗi buồn - những cảm xúc thật nhất của cuộc sống, không ép buộc con học hay làm bất cứ điều gì.
Với tư cách một người mẹ, tôi nghĩ đó là một quyết định tương đối liều lĩnh nhưng tôi không muốn trở thành một người giả tạo. Tôi cũng không học đại học, dù đã có cơ hội đến gần Oxford. Chỉ thiếu một chút điểm để trúng tuyển, thay vì thi lại, tôi nghĩ "Mình đã 18 tuổi rồi, có thể làm những gì mình thích" và quyết định viết sách thay vì học đại học.
Thật kỳ diệu, cuốn sách của tôi được xuất bản và bán tương đối tốt. Chồng cũ của tôi, người từng thi trượt bài kiểm tra năm xưa nay cũng trở thành một giáo sư đại học. Thấy các con vất vả nhưng hài lòng và hạnh phúc với những gì đang có, tôi nhận ra điều đó quan trọng hơn tất cả chứng chỉ, điểm số của các kỳ thi hay cánh cổng của những đại học danh giá.
Vì vậy, tôi quyết định học tập là quan trọng, nhưng không muốn điều đó cản trở các con đến với những gì chúng mơ ước. Cả tôi và chồng đều là minh chứng cho việc bạn hoàn toàn có lựa chọn khác để sống và nuôi dạy con cái thật tốt, ngay cả khi không vào đại học.
![Ba con trai Conor, Erskine, Caspar (từ trái qua phải) của Candida khi còn nhỏ. Ảnh: Candida Crewe](https://vcdn1-vnexpress.vnecdn.net/2019/11/29/2-png-1574996088-1299-1574996757.png?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=igBLi9Tf_EbKevf2dCaHlQ)
Ba con trai Conor, Erskine, Caspar (từ trái qua phải) của Candida khi còn nhỏ. Ảnh: Candida Crewe
Tôi tình cờ được biết câu chuyện về Reggie Nelson, cậu bé không có bằng đại học, xuất thân từ East End đã dũng cảm gõ cửa từng công ty ở Kensington và Chelsea, những thành phố giàu có bậc nhất nước Anh để xin việc.
Sự táo bạo của Reggie đã gây ấn tượng với Quintin Price, Trưởng phòng Chiến lược Alpha tại Black Rock, đến mức cậu bé được sắp xếp một kỳ thực tập tại công ty này.
Việc đi bộ ngoài đường và xin việc không phải lúc nào cũng đem lại may mắn và phụ thuộc nhiều yếu tố khác. Tuy nhiên, câu chuyện của Reiggie vẫn được lan tỏa và truyền cảm hứng. Bài học ở đây không phải việc cổ súy con cái chúng ta không vào đại học mà quan trọng là việc người trẻ dám theo đuổi ước mơ và lý tưởng sống tích cực của mình, cho dù nó khác biệt với tiêu chuẩn của xã hội.
Khi nghe kết quả A-Level năm nay và đọc những chia sẻ thất vọng, lo lắng của nhiều phụ huynh, tôi mong mọi người hiểu đây chỉ là phép thử. Thành tích đáng tự hào nhất của bọn trẻ là đứng vững trên đôi chân mình và được làm những gì chúng thực sự thích.
Thanh Hằng (Theo Telegraph)