Không hiểu tại sao cuộc đời tôi lại rơi vào ngõ cụt thế này, do tôi gặp báo ứng hay vì sống quá chân thật nên luôn phải chịu phần thiệt về bản thân. Tôi và vợ trước ly hôn, không con cái, do bất đồng quan điểm sống, đặc biệt về tài chính, em không hỗ trợ mà một mình tôi gồng gánh tất cả. Tôi cảm thấy em không thương yêu mình nên quyết định giải thoát cho nhau. Tôi có lên báo VnExpress đọc được bài viết và làm quen cô gái cùng quê, làm cô giáo tiểu học. Lúc đầu tôi chỉ muốn quen em cho khuây khỏa nhưng khi nói chuyện, thấy em không đặt nặng vấn đề tiền mà trọng tình cảm. Em chia sẻ với tôi mọi thứ, gia đình và cuộc sống của em. Em lại muốn có em bé vì cũng lớn tuổi, tôi 34 tuổi, em 33 tuổi.
Tôi từng nói dừng lại với em vì sợ không yêu và làm em tổn thương, em vẫn quan tâm tôi mỗi ngày, làm tôi xiêu lòng (em không đẹp, nếu không muốn nói là xấu). Tôi đang khát khao có tổ ấm đúng nghĩa và thích có em bé nên dành hết tình cảm cho em. Tôi nhủ với lòng mình, là đàn ông không được lợi dụng tình cảm của em, tự khuyên bản thân phải thương em thật lòng. Tiền bạc em kẹt, mượn bao nhiêu tôi vẫn đưa. Rồi một ngày em báo em có bầu, tôi vui mừng khôn xiết, cái gì tôi cũng dành cho em. Tiền em mượn quá thời hạn hứa trả, tôi cũng xóa nợ, còn mua vàng tặng em... Cái gì tôi cũng chiều em, mua ôtô tôi cũng để em đứng tên, tôi nghĩ yêu thì sẽ cho tất cả những gì mình có thể làm được, dù gì em cũng mang giọt máu của tôi.

Bi kịch bắt đầu đến từ đây, khi em có bầu, tôi mới bàn với em về thưa gia đình cưới hỏi, em lại không đồng ý (mặc dù trước đây em nói có con rồi sẽ cưới). Em đưa ra lý do tôi chưa có nhà riêng. Tôi hay đi công tác, từ từ cưới để em ở với mẹ. Càng ngày tôi càng thấy em khác lạ, có vẻ xa lánh tôi. Tôi nghĩ là do em có bầu nên đổi tính, tôi nhịn hết. Có những lúc chỉ vì bữa ăn mà em nói nặng nói nhẹ rằng tôi không chở em đi ăn ngon. Trong khi tôi cho em mấy chục triệu đồng không tiếc. Em có bầu, đi khám thai, xét nghiệm, muốn đi chỗ nào tôi cũng chở đi bằng ôtô, tất cả tôi đều lo hết. Gia đình tôi lên nói chuyện với mẹ em để nhận cháu nội, tôi kêu mẹ em bằng mẹ, nhưng mẹ tôi thì em né tránh, không kêu mẹ. Tôi quan sát thấy em cứ xa lánh gia đình tôi. Mẹ tôi cho tiền em đều cầm, không từ chối.
Rồi tôi phát hiện một sự thật nhói lòng. Vì đi làm giấy khai sinh cho con không được nên tôi với em cãi nhau, em nói tôi cái gì cũng nóng vội, đuổi tôi về, kêu tôi đừng ở lại nhà em nữa, hàng xóm dị nghị. Tôi đồng ý nhưng nói để đi làm giấy khai sinh cho con xong đã, vì bữa trước em nhờ chị gái đi làm, không để tôi đi. Rồi tôi chở em đi làm giấy khai sinh mới phát hiện em ly hôn cách đây 3 tháng. Hộ tịch không cho đứng tên tôi mà kêu ra tòa án xét nghiệm ADN để làm thủ tục nhận con. Lòng tôi đau như cắt, nhưng tôi vẫn không nói gì, chỉ nghĩ lo cho con đầy đủ là được rồi. Tôi hỏi sao em giấu tôi? Em nói do người đó cần vô biên chế nên em đồng ý đăng ký kết hôn chứ chưa tổ chức cưới. Nhưng vô tình trước đó tôi có nghe em với chồng cũ sống với nhau mấy năm nhưng không có con, rồi chia tay. Tôi đã biết trước nhưng nghĩ là quá khứ cũng không hỏi cặn kẽ, để em tự nguyện nói, không ngờ em vẫn chưa ly hôn cho đến ngày gần sinh.
Càng ngày em càng lảng tránh tôi, tôi đi làm xa, mỗi tháng gửi tiền về nhưng em chưa có tin nhắn hỏi thăm hay động viên, kêu tôi đi lấy vợ đi, em không hợp với tôi. Đến nỗi tôi nhắn tin hỏi thăm, em cũng khó chịu. Mỗi lần tôi hỏi em còn tình cảm với tôi không, em chửi bới và nói tôi làm phiền. Cứ cãi nhau tí là em chặn chat, điện thoại của tôi. Em nói rất khó nghe, nào là ám ảnh tôi từ lúc có bầu, vì lúc nào tôi cũng đòi cưới. Giọt nước tràn ly, tôi cũng chấp nhận, nhưng thật sự xâu chuỗi lại tôi thấy như mình đã bị em thâu tóm tâm lý và dắt mũi mọi chuyện. Thật sự tôi chấp nhận buông xuôi rồi, không muốn níu kéo tình cảm khi người ta không biết trân trọng mình, nhưng tôi rất đau, buồn và xấu hổ nữa.
Tôi đau vì con không trọn vẹn một gia đình. Tôi đau vì người phụ nữ mình sẵn sàng dành mọi thứ lại nỡ chia lìa cha con tôi. Tôi buồn vì mẹ đã phải chạy đôn chạy đáo lo cho cháu vì thương tôi. Giờ mẹ biết được chuyện này, tôi không biết ăn nói sao. Từ lúc có bầu tôi đã cảm nhận được sẽ có ngày hôm nay. Tôi cứ khuyên bản thân, chắc do em có bầu nên đổi tính, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi vẫn cố níu kéo để cho con có gia đình trọn vẹn, vô tình lại lôi thêm gia đình và mẹ vào chuyện này, rồi xấu hổ với thiên hạ vì ai cũng nghĩ tôi có tổ ấm hạnh phúc. Những ngày sắp tới khi đối diện với mọi người, tôi phải trả lời như thế nào đây?
Tài khoản mạng xã hội của em đều giấu kín mọi chuyện, chỉ đăng hình con. Em không chịu cho con ti trực tiếp mà hút sữa ra, bỏ tủ lạnh rồi hâm nóng cho con bú bình. Đứa bé hơn 2 tháng tuổi mà đi bệnh viện hoài, mỗi lần đi viện hay cần gì là gọi gia đình tôi đưa đi. Tôi không biết em thương con kiểu gì kì lắm, giao hết cho bà ngoại chăm, cảm giác như em không thương con lắm, nhưng mở miệng ra là nói tôi không lo được gì thì im đi, em hy sinh cả tính mạng cho con. Con bé xinh như một thiên thần nhưng bệnh tật suốt, không tăng cân. Mỗi lần nghe con ốm tôi xót xa vô cùng, thà đừng sinh nó ra, sinh ra phải chăm sóc kỹ từ nhỏ để nó không ốm đau bệnh tật và phát triển tốt về trí não. Tôi cứ góp ý việc chăm con là em chửi không ra gì. Tôi bực quá im luôn, chỉ biết cầu cho con bé bình an. Tôi sẵn sàng chăm con nếu giao cho tôi.
Tôi rất được lòng mọi người, ai tốt với mình là tôi nhớ và trả ơn, không lợi dụng ai đồng nào, sống rất sòng phẳng, nhưng cũng rất ghét ai không rõ ràng. Tôi luôn giúp người yếu thế, tiền bạc không ki bo nhưng hợp lý là sẵn sàng chi. Gia đình cũng khá giả, không thiếu thốn. Tôi làm quản lý ở một tập đoàn. Vì chuyện tình cảm nên sa sút trong công việc, bị rớt cấp và bị điều chuyển xa nhà. Tôi buồn quá đã nộp đơn xin nghỉ việc, quyết định về gần nhà xin việc lại. Ngay lúc này, lòng tôi rối bời, sự nghiệp không biết ngày mai thế nào. Gia đình không hạnh phúc, rối như tơ, một mớ bòng bong, bỏ thì thương con, níu kéo thì đau khổ vì cảm giác người phụ nữ hết yêu mình, không còn tôn trọng mình nữa, chỉ gọi những lúc cần. Chẳng lẽ cuộc đời này không có tình cảm chân thành hay sao?
Tại sao tôi sống hết mình cho tình yêu, nhận lại cái kết quá đắng, không lẽ người sống chân thành luôn gặp sự phản bội sao? Tôi thương con quá nên cố nói kéo và chờ đợi, nhưng đôi khi cũng muốn buông bỏ để đi tìm hạnh phúc mới, vì đời người sống có một lần, mà tôi sống quá buồn tủi, thấy không đáng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên chân thành, để có thể gỡ rối, hiện tại tâm trạng tôi xuống trầm trọng, không còn động lực làm việc. Tôi rất cần một tổ ấm, một người phụ nữ hiểu mình, cùng nhau cố gắng và nắm tay đi trên đoạn đường còn lại. Sắp tới tôi phải đối diện với xã hội như thế nào? Tôi còn cơ hội làm lại cuộc đời không?
Quang Thái