Tôi là nữ, 26 tuổi, sinh ra và lớn lên tại Đà Nẵng. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chuyển vào TP HCM làm việc cho một công ty công nghệ nước ngoài. Tôi quen bạn trai được hơn hai năm khi anh chuyển vào Nam công tác. Anh gốc Hà Nội, sống trong gia đình có truyền thống giáo dục và lễ nghi rõ ràng. Anh hiền lành, sống tình cảm, tôn trọng người khác và luôn quan tâm đến tôi. Chúng tôi sống gần nhau nhưng ai cũng có căn hộ riêng. Anh sống cùng mẹ và một người dì (em gái của mẹ), còn tôi sống một mình trong căn chung cư gần công ty.
Khi công ty anh bất ngờ cắt giảm nhân sự trong một đợt tái cấu trúc, anh mất việc và tài chính dần cạn. Cùng lúc đó, tòa nhà nơi anh ở được thông báo bảo trì hệ thống nước và điện trong vòng hơn ba tuần. Gia đình anh không có chỗ nào ở tạm trong thời gian này, anh ngỏ ý mượn tạm căn hộ của tôi ở nhờ, chỉ trong vòng một tháng. Lúc đầu tôi đắn đo vì tôi làm việc remote toàn thời gian, cần không gian yên tĩnh và chưa từng sống chung với ai. Nhưng vì tình cảm, tôi đồng ý, nhất là khi anh hứa cả gia đình sẽ giữ yên tĩnh, tự lo sinh hoạt, không ảnh hưởng đến tôi. Tôi không thu tiền nhà, chỉ yêu cầu mọi người mua đồ riêng, nấu ăn riêng và giữ gìn không gian chung.
Chỉ sau một tuần, mẹ anh bắt đầu gợi ý tôi nấu ăn cho cả nhà, vì bà nói phụ nữ mà không nấu ăn thì sau này làm sao lo được cho chồng con. Dì anh góp ý rằng tôi nên "ra dáng dâu con" một chút để lấy lòng gia đình. Tôi giải thích là lịch làm việc dày đặc, tôi đang điều phối dự án giữa ba múi giờ (Việt Nam, Hàn Quốc, Mỹ) và tôi vốn không giỏi nấu món Bắc. Mẹ anh vẫn nhấn mạnh rằng tôi nên thể hiện sự nhiệt tình của mình. Anh cũng khuyên tôi nên cố gắng làm vừa lòng gia đình anh. Tôi miễn cưỡng học vài món Bắc, nấu được vài lần thì bị nhận xét nhạt, "thiếu lửa bếp nhà".
Dì anh thường xuyên nghe điện thoại lớn tiếng, có hôm còn mở phim truyền hình bằng loa ngoài cả buổi chiều. Tôi nhắc khéo, đề nghị dùng tai nghe hoặc giảm âm lượng vì tôi đang họp thì bị nhìn với ánh mắt khó chịu. Anh bảo tôi nên "mềm mỏng hơn, đừng cứng nhắc quá". Mẹ anh hay mời tôi tham gia các cuộc gọi video với người thân ngoài Bắc, giới thiệu tôi là "con dâu tương lai". Có những hôm tôi cực kỳ mệt vì vừa họp xong, từ chối thì bị nói là "thiếu phép tắc, không biết lễ nghĩa".
Khi tôi chia sẻ nỗi khó chịu với bạn trai, mong được đồng cảm, anh lại nói tôi sống ích kỷ, không hòa đồng, không hiểu cho hoàn cảnh gia đình anh. Từ đó, anh bắt đầu lạnh nhạt với tôi, thậm chí nhiều hôm không chủ động trò chuyện, chỉ đáp lại khi tôi hỏi. Tôi đang rất bối rối, không biết nên tiếp tục nhẫn nhịn, hay dừng lại để bảo vệ chính mình. Tôi không muốn đưa ra quyết định sai lầm, nhưng cũng không thể tiếp tục sống trong áp lực và sự mệt mỏi như hiện tại. Tôi phải làm sao đây? Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Thư Ngọc