Tôi 32 tuổi, chồng lớn hơn 13 tuổi, con trai tám tuổi. Tôi lấy chồng lúc 23 tuổi khi vừa học nghề xong, lúc đó không xin được việc làm, ở nhà nội trợ. Chồng làm việc trong cơ quan nhà nước, lương đủ sống. Anh là con thứ năm trong gia đình có năm anh chị em. Anh lấy vợ trễ nên phải sống chung với cha mẹ chồng. Lúc tôi mới về làm dâu, dù khá trẻ nhưng nội trợ rất giỏi, vậy mà không được lòng mẹ chồng do không làm ra tiền.
Bà bảo tôi không được hỏi lương chồng bao nhiêu, không được lục ví của chồng. Nhà và chỗ làm của chồng khá xa, anh đi làm khá sớm, lúc tôi còn ngủ. Mẹ chồng vào phòng tôi tắt quạt vì sợ tốn điện. Nhà có nồi cơm điện và bếp gas nhưng bà bắt tôi nấu củi. Chồng thấy tôi mang bầu lại phải ngồi chắt nước cơm cực khổ, kêu nấu bằng nồi cơm điện. Mẹ chồng bảo bảo chồng tôi thích ăn cơm nấu bằng củi, không cho nấu điện. Đến khi tôi về nhà mẹ đẻ, bà lại dùng nồi cơm điện và bếp gas để nấu ăn.
Vàng cưới lúc đầu tôi đưa bà giữ do không có tủ cất, tới khi có đám tiệc tôi mượn lại đeo. Khi tôi về tới nhà, ngủ trưa trong phòng, bà bắt mở cửa để bà cất vàng cho. Tôi thấy mẹ chồng quá đáng thật sự. Khi mới sinh con, tôi về nhà ngoại hai, ba tháng rồi mới về nội. Ngày nào mẹ chồng cũng bảo học xong sao không đi làm, tính ở nhà mãi à. Trong khi mẹ ruột nuôi tôi ăn học mà không bao giờ bà nói ra câu đó. Từ khi cháu chào đời, bà không hề giữ cháu một lần, tối ngày sang hàng xóm chơi, rảnh lại xem phim.
Tôi vừa giữ con vừa làm đồ ăn, vậy mà buổi tối chồng dậy pha sữa cho con thì sáng hôm sao bà nói anh đi làm cả ngày, tối để anh nghỉ, tôi chỉ ở nhà mà sao không pha sữa cho con. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, phải làm sao.
Hiền
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc