- Nếu như nhạc Latin trụ lâu hơn và thịnh như thời trang hip hop, R&B bây giờ, có lẽ vị trí của Đoan Trang đã khác, dường như ai cũng nhìn thấy “máu Latin” hoang dã ở giọng hát chị. Chị nghĩ sao?
- Tôi nghĩ dòng nhạc này khó mà phai nhạt, chỉ vì ở VN chưa có thói quen nghe nên sự xuất hiện không bằng hip hop và R&B. Nhưng tôi tin là ai tinh tế vẫn nhận thấy thế mạnh và vị trí của nó. Thực chất tôi không hát chuyên biệt một thể loại mà đa dạng khả năng của mình. Nhưng tôi yêu dòng nhạc này nhất nên nó không bao giờ vắng trong các sản phẩm âm nhạc của tôi.
![]() |
Ca sĩ Đoan Trang. Ảnh: Nhacso. |
- Nhưng chị đang cố trụ lại ở R&B. Điều gì sẽ mang dấu ấn Đoan Trang nhất trong số đông ca sĩ Việt đang hát dòng nhạc này?
- Tôi tham lam và cũng coi R&B như tình yêu lớn vậy. Nhưng đó, ở VN khó thấy một nét R&B rõ rệt mà tất cả chỉ là âm hưởng mà thôi. Tôi luôn muốn đem lại dấu ấn cá nhân vào tất cả những bài mình hát, dù là phong cách gì cũng phải có gì đặc biệt, ngẫu hứng và hoang dã…
- Chị sắp ra mắt album thứ 4 “Âm bản” - một câu chuyện về nữ quyền trong âm nhạc. Khi hát ca khúc của nữ nhạc sĩ, chị cảm thấy tính nữ đồng cảm thế nào qua âm nhạc?
- Nữ tính thì không thể thiếu trong album này rồi. Chúng tôi đồng cảm ở chỗ, cùng là phụ nữ nhưng không muốn làm điều gì đó quá giản đơn. Có khi bướng bỉnh, quyết liệt, có khi lại đầy mạo hiểm, nhưng có lúc lại là dịu dàng, quyến rũ. Trong Âm bản, tôi muốn thể hiện hình ảnh cô gái Á Đông hấp dẫn nhưng rất mạnh mẽ và hiện đại.
- Vị trí của chị hiện nay, nổi tiếng có nhưng thật sự đỉnh cao thì chưa. Chị nghĩ sao?
- Tôi đã thấy câu hỏi này thường đặt ra không chỉ cho riêng tôi mà rất nhiều đồng nghiệp khác của tôi không nằm ở vị trí số một. Khả năng thì có thể ai cũng có, nhưng yếu tố định đoạt là sự may mắn. Có thể tôi không may mắn, nhưng nếu cứ ngồi và lo lắng thì tôi sẽ không được như tôi hôm nay: bình tĩnh và biết chấp nhận. Tôi vui vì tôi không phải là số một nhưng tôi là duy nhất.
- Ở chị có sự thông minh trong công việc và giao tiếp. Điều này ảnh hưởng thế nào đến nghề nghiệp?
- Cái hay của nghệ sĩ là làm sao để không bay bổng quá. Có thể bay tùy lúc nhưng cần có lý trí để kiểm soát bản thân, biết tìm thời điểm và địa điểm để đáp xuống an toàn.
- Vậy lý trí mách bảo chị điều gì khi bước vào nghề ca sĩ đầy gian nan nhưng hào quang?
- Phải biết sàng lọc vì ở đâu, trong lĩnh vực nào cũng có điều hay điều dở cả.
- Có ý kiến cho rằng chị quá cẩn trọng và mềm dẻo, không ai lợi dụng được nên không có những cuộc đánh đổi, vì thế chị đơn độc và khó tìm thấy đỉnh cao. Chị nói gì với họ?
- Tôi hãnh diện vì điều này và nhất là khi mọi người đã nhận ra. Chắc ba mẹ tôi đã dạy tôi kỹ lưỡng từ bé và tạo cho tôi sự tự tin cần thiết. Nhưng không vì thế mà tôi đơn độc. Tôi cũng chẳng nghĩ vì không có cuộc đánh đổi nào mà tôi khó tìm thấy đỉnh cao. Trong xã hội có 10 thằng lưu manh thì cũng còn một thằng tốt bụng, tôi nghĩ thế. Hay là trong trường hợp này tôi đã quá ngây thơ chăng.
Mà thôi, còn quá sớm để cứ ngồi chiêm nghiệm những gì ở phía trước con đường. Đối với tôi, điều quan trọng nhất không phải là địa vị mà là gia đình. Tôi cứ leo lên đỉnh cao mà gia đình đứng phía dưới gọi về, tôi cũng quay lại và đi cùng con đường với họ.
![]() |
"Tôi trân trọng từng giây phút trong cuộc đời mình". |
- Là cô sinh viên bước vào nghề ca sĩ để kiếm sống tự lập và nuôi em ăn học, chị đã làm những gì để trở thành tấm gương trong gia đình?
- Ba mẹ đã nuôi tôi ăn học đấy chứ. Chỉ có điều là may mắn mình có thể kiếm tiền ngay từ thời sinh viên thì không muốn ba mẹ phải lo thêm. Tôi không phải là điển hình vượt khó đâu. Còn trong gia đình, dù tôi là ai, ca sĩ hay nhân viên văn phòng thì cũng cần phải sắp xếp cuộc sống thật cân bằng và nề nếp.
- Chị cũng đã yêu, đã gắn bó, đã chia tay, đã chớp nhoáng với không chỉ một người đàn ông nhưng những câu chuyện tình cảm của chị ít thấy xuất hiện trên báo chí. Tại sao vậy?
- Tôi nào có giỏi che chắn gì đâu. Tôi từng bị giận lên giận xuống vì cứ chối và không thích nói về chuyện yêu đương.
- Có ý kiến cho rằng chị đang có một cuộc sống gia đình quá yên ấm, việc chăm lo vui thú với hai cậu em đã khiến chị không có thêm cảm giác cần có một gia đình riêng. Chị nghĩ sao?
- Oái, ai bảo thế. Tôi biết chẳng mấy ai có được một gia đình hạnh phúc và đông đủ như gia đình tôi. Và tôi cũng dư sức hiểu rằng ai trên đời cũng cần có một tình cảm riêng tư khác nữa. Tôi vẫn kiếm tìm một người trân trọng và luôn mong muốn có một gia đình nhỏ ấm áp như gia đình tôi đã được sống.
- Chị khao khát điều gì ở tình yêu?
- Tôi sẽ mang lại sự chân thành hiếm có cho người mình yêu. Tôi nghĩ rằng, tôi có thể hy sinh cho hạnh phúc cá nhân mình. Chẳng ai ích kỷ tầm thường để bảo vệ cái gọi là “nổi tiếng” của mình trong tình yêu cả. Tôi từng làm được như vậy, khi yêu là quên mất mình là ai. Tôi thích nhất khi mình được là một người phụ nữ bình thường trong mắt người yêu. Như vậy mới mong có được hạnh phúc. Và tôi mong chờ sự mạnh mẽ và lòng nhân hậu của họ. Tất nhiên, sự lãng mạn thường hạ gục tôi nhanh chóng.
- Là phụ nữ sắp đến tuổi 30, liệu chị có nghĩ vẫn còn những người đàn ông say mê một cô gái nhí nhảnh hay một ca sĩ nhảy nhót tung tăng?
- Tình yêu nơi trái tim người khác làm sao tôi đoán hết ý họ được. Cũng có thể là: Không. Nhưng riêng tôi, tôi vui vì được khen trẻ hơn tuổi, nhưng không biết từ lúc nào tôi mất đi sự nhí nhảnh và tung tăng của mình. Cũng có thể là do tuổi, cũng có thể do tôi quá độc lập và hơi mạnh mẽ nên không còn chấp nhận cho mình tính trẻ con.
- Chị cảm thấy mình cần gì nhất cho tuổi 30 sắp đến?
- Tôi cần một chiếc dây lưng có số 1978, và tôi đã mua được trong loạt hàng mới của Diesel. Bạn bè nói sao không giấu tuổi tác đi mà còn khoe ra. Tôi lại thấy thích, tôi trân trọng từng giây phút trong cuộc đời mình. Đây là tuổi mà tôi không còn quá trẻ con, hiểu thế nào là sự yêu thương, biết chấp nhận và trải nghiệm.
- Vậy giá trị bền vững của chị là gì?
- Là một bến đỗ thật sự, một gia đình thật sự tôi đã dần dần xây từng chút một. Ở đó tôi có sự chở che, có tình yêu cùng niềm vui và hạnh phúc để tôi luôn có nhiều năng lượng và vun đắp cho gia đình riêng sau này, cả con đường nghệ thuật nữa.
- Bài học nào đáng quý nhất từ gia đình mà chị sẽ mang theo như của hồi môn?
- Đó là sự bao dung của ba tôi và lòng nhân hậu của mẹ tôi.
(Theo Sài Gòn Tiếp Thị)