Trước khi đến với người đàn ông hiện tại, tôi đã qua một đời chồng. Giữa chồng cũ và tôi có chung cậu con trai. Sau khi ly hôn, tôi đã xác định sẽ ở vậy suốt đời để chăm sóc con trai, vì tôi rất sợ con khổ; hoặc nhỡ gặp người không ra gì, đánh đập hành hạ con mình. Bỏ lại quá khứ đằng sau, tôi chuyển sang công ty mới với sự cởi mở và chú trọng đến hình thức nhiều hơn. Một thời gian sau, có người cùng cơ quan theo đuổi tôi. Anh đã có gia đình nhưng cách quan tâm đến tôi rất chân thành và nhiệt tình.
Thú thật lúc đầu tôi không có ý định làm người thứ 3 xen vào gia đình người khác nên khi đó tôi đã trả lời thẳng với anh kia rằng chỉ coi anh như một người anh, người đồng nghiệp. Thậm chí anh ấy mời đi cà phê, tôi cũng không cho cơ hội. Có vẻ như sự thẳng thắn của tôi càng kích thích bản năng chinh phục của anh. Anh vẫn tiếp tục quan tâm đến tôi, hỏi han tâm sự, thậm chí tôi hắt hơi sổ mũi anh cũng mua thuốc mang đến. Cuối cùng tôi xiêu lòng vì cảm động trước sự nhiệt thành của anh.
Chúng tôi đã có khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc bên nhau. Cuối tuần cả hai tranh thủ đi ăn uống, nghỉ ngơi, tâm sự trò chuyện ríu rít như những người tri âm trỉ kỷ. Tất nhiên tôi là người khá kín đáo nên công ty không ai hay biết chuyện này. Rồi tôi có bầu, đây là ngoài ý muốn và dự kiến của chúng tôi. Tôi lại rất yêu trẻ con, sợ nếu làm gì sau này nhỡ không sinh con được nữa. Tôi quyết định sẽ sinh con, dù xác định tư tưởng rằng mình phải chăm lo cho con một mình. Hơn nữa tôi muốn con trai có thêm em để 3 mẹ con không cảm thấy cô đơn.
Rất may khi tôi thông báo tin đó, anh tỏ ra vui mừng và chăm sóc tôi chu đáo hơn. Sau 9 tháng 10 ngày, tôi sinh cho anh một bé gái xinh xắn, kháu khỉnh, giống bố như đúc. Thời gian này anh bận không ở bên tôi thường xuyên nhưng vẫn thuê người chăm sóc cho mẹ con tôi đầy đủ. Tôi ngỡ đã gặp người đàn ông tốt, xác định sẽ gắn bó phần đời còn lại với anh, nhưng người tính không bằng trời tính.
Hết thời gian nghỉ sinh, tôi đi làm trở lại. Chúng tôi không còn qua lại với nhau như trước. Toàn bộ thời gian, tôi gần như dành hết cho con gái. Chúng tôi không còn cảm xúc cuồng nhiệt với nhau như thủa ban đầu. Những câu chuyện nhạt nhẽo, những tin nhắn không đầu không cuối. Linh cảm của phụ nữ cho tôi biết anh có người phụ nữ khác, khi bỗng dưng ở bên cạnh tôi mà anh đổi mật khẩu điện thoại, hoặc khi có tin nhắn đến anh hơi giật mình, không dám mở ra cho tôi xem như trước kia. Có những hôm trong giờ làm việc anh thường biến mất một cách bí ẩn, khi tôi gọi điện hỏi thì anh khó chịu hoặc cáu gắt.
Một năm nay chúng tôi không còn gần gũi với nhau, chỉ gặp gỡ nói chuyện khi có việc liên quan đến con. Tôi biết tình cảm của hai người không còn, nhưng lại thấy ghen tức khi anh có người khác. Nghĩ đến anh lấy tiền cho người phụ nữ khác là tôi lại tức phát điên. Có lẽ mọi người sẽ nói tôi thật đáng đời vì xen vào gia đình của người khác, giờ mới cảm nhận được nỗi đau của vợ anh ấy. Vợ anh là người cam chịu, dù biết mười mươi chồng có bồ bên ngoài cũng không bao giờ dám có ý kiến. Rồi có người quen bắt gặp anh đi ra từ khách sạn với một người phụ nữ, tôi tức và hỏi thẳng nhưng anh dứt khoát không nhận. Lần thứ hai có người nói với tôi, anh không những không tỏ vẻ hối lỗi mà còn trả lời tôi rằng anh cứ làm và chẳng sợ gì. Tôi đã nói cho anh một trận không ra gì nhưng anh bảo (tôi đoán theo cách anh ấy nói với vợ) rằng nếu tôi muốn anh quan tâm đến con thì hãy biết phải làm gì.
Hiện tại anh vẫn chu cấp cho con 15 triệu đồng mỗi tháng nên con tôi được sống rất thoải mái và đầy đủ. Tôi cảm thấy rất tức giận, muốn làm bung bét lên nhưng nghĩ lại để anh ấy mang 15 triệu đồng đi chỗ khác thì tôi càng không đành lòng. Mọi người nói tôi tham lam cũng được, nhưng tôi muốn dành dụm ít tiền lo cho cuộc sống của 3 mẹ con sau này. Tuy nhiên tôi cũng muốn ra tay trừng trị kẻ bội bạc kia, như tôi sẽ bí mật gọi điện cho chồng của cô nhân tình kia ra mặt xử lý anh chẳng hạn (tất nhiên là không phải theo kiểu phạm pháp rồi). Cũng có người khuyên tôi cứ vui vẻ lấy 15 triệu đồng kia tiêu pha, làm đẹp cho sướng, thế nhưng cứ nghĩ đến việc mình bị phản bội là tôi lại không kiềm chế được.
Tôi nên làm như thế nào cho đúng? Thật sự mấy hôm nay tâm trạng của tôi vô cùng căng thẳng, nhiều lúc như phát điên lên vậy. Không lẽ tôi xác định làm cho ra vấn đề rồi cắt đứt liên lạc, không cần đến trách nhiệm làm bố của anh nữa?
Thùy Vân