Tôi đang đứng trước một "trận chiến" tâm lý lớn, không phải là trận chiến với đối thủ nào khác, mà là với chính nỗi sợ hãi của bản thân: sợ máu và cảnh tượng phòng sinh. Vợ tôi sắp đến ngày lâm bồn và mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, trừ một điều duy nhất: sự có mặt của tôi trong phòng sinh. Vợ tôi, người đang chịu đựng những tháng ngày mang thai vất vả, chỉ có một ước muốn duy nhất: "Anh phải vào cùng em". Cô ấy muốn tôi nắm tay, muốn có tôi bên cạnh để cùng nhau đón chào con yêu.
Tôi hiểu chứ, tôi hiểu rằng đây là khoảnh khắc cô ấy cần tôi nhất nhưng thú thật, tôi lại cực kỳ sợ máu. Chỉ cần xem phim có cảnh phẫu thuật hay chấn thương, tôi đã thấy choáng váng. Nhiều người bạn có kinh nghiệm cũng khuyên tôi nên cân nhắc: "Đừng vào, sợ bị ám ảnh tâm lý, rồi sinh ra tâm lý e ngại chuyện chăn gối sau này". Tôi đã cố gắng đề xuất phương án thay thế. Tôi nói với vợ rằng sẽ có mẹ chồng và mẹ vợ vào cùng. Tôi sẽ đứng ở cửa, là người đầu tiên bế con và chăm sóc vợ ngay khi cô ấy ra khỏi phòng. Nhưng vợ vẫn kiên quyết: "Em chỉ cần anh".
Tôi đang bị giằng xé giữa hai luồng suy nghĩ: trách nhiệm của một người chồng: phải vượt qua nỗi sợ để ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu vào giây phút quan trọng nhất, để cô ấy cảm thấy an tâm; và giới hạn của bản thân: sợ rằng nếu tôi ngất xỉu hoặc bị ám ảnh, tôi sẽ không những không giúp được gì mà còn khiến vợ thêm lo lắng, thậm chí ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống sau này. Thực sự, tôi phải làm sao đây?
Duy Kiên