Tôi 48 tuổi, chồng 61 tuổi, cưới nhau 23 năm, có hai con gái: một con học năm thứ ba ở nước ngoài, một con học lớp chín. Chúng tôi sống ở Sài Gòn được 25 năm. Về tình cảm, đến tận bây giờ chúng tôi vẫn còn yêu thương và tôn trọng nhau, tuy không như thời mới cưới nhưng cũng ổn. Về kinh tế, từ khi lấy anh đến giờ, tôi vẫn là trụ cột chính trong gia đình. Nhờ tiết kiệm và công việc hiện tại với mức lương khá ổn nên cuộc sống cũng đầy đủ, không nợ nần. Chồng tôi đã về hưu nhưng vẫn còn làm thêm (công việc này anh có thể chủ động thời gian, dù thu nhập không nhiều, khoảng 15-20 triệu đồng mỗi tháng). Hôm nay tôi viết lên đây xin quý độc giả cho lời khuyên: tôi có sai trong vấn đề dạy con, hay tôi đang đòi hỏi quá nhiều ở chồng trong cách giáo dục con cái?
Bé đầu: Từ khi con tập nói, tôi luôn đồng hành cùng con. Tôi để con tự lập, tự quyết nhưng vẫn dõi theo và uốn nắn khi con chưa đúng. Khi con bước vào tuổi dậy thì, không may bị rối loạn, phải dùng thuốc. Ba con không đồng ý, thậm chí còn nói những lời như: "Mới bây lớn mà trầm cảm thì sao sống nổi với đời", hoặc "Mới bây lớn mà ương bướng thì lớn lên coi như bỏ", hay "Đổ thừa trầm cảm vì ở nhà nhiều do dịch Covid thì chắc cả thế giới này bị trầm cảm hết à". Tôi giải thích thế nào anh cũng không nghe, tôi vẫn kiên trì theo bác sĩ và đồng hành cùng con mỗi ngày.
Cùng thời gian đó, con bị mụn rất nhiều. Tôi cho con đi điều trị thì ba con bảo: "Mụn mà điều trị gì, hết dậy thì tự hết, điều trị chi cho mệt". Con là con gái, mặt đầy mụn mủ mà ba không xót xa, không lo lắng, tôi đành âm thầm vừa điều trị mụn, vừa hỗ trợ tâm lý cho con. Giai đoạn đó, tôi rất cô đơn, không ai chia sẻ, không ai để tôi dựa vào. Ở nhà, tôi cố giữ vẻ bình thản, đi làm thì gắng tập trung để không sai sót.
Năm lớp 11, con đạt giải quốc gia. Khi khoe với ba, anh lại bảo: "Con mà giỏi gì, ngoài kia đầy người giỏi hơn, con chỉ là hạt cát giữa sa mạc". Con im lặng nhưng tôi biết rất buồn. Hôm sau, con nói: "Ba chưa bao giờ công nhận thành quả học tập của con". Từ đó con quyết tâm học để giành học bổng đi xa. Giờ con đã sang năm thứ ba, mọi thứ ổn, con cứng rắn và trưởng thành nhiều. Ngày nào con cũng nhắn tin, trò chuyện với tôi dù bận, luôn cảm ơn tôi đã dìu dắt, là bạn, là chỗ dựa. Nhưng con hiếm khi liên lạc với ba, phần lớn do tôi nhắc nhở. Chồng tôi cho rằng cách tôi dạy con là "diễn", vì tôi không dùng đòn roi. Tôi cũng hiểu anh lớn lên trong gia đình nhiều chị em gái, dạy con bằng nạt nộ, mạt sát, nên anh đã quen với văn hóa đó.
Bé thứ hai: Con học khá nhưng còn lơ là. Tôi cũng rèn luyện, sát cánh như với chị gái. Con đang tuổi dậy thì, năm cuối cấp hai nên tôi muốn ba gần gũi con hơn. Nhưng anh thường lấy lý do để từ chối: (1) Dạy con khó, dạy sai coi như hỏng nên không tham gia. (2)) Từ trước tới giờ tôi dạy con, giờ anh tham gia sợ "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược" nên nhường. (3) Đi làm về đã tối, ai có việc nấy, hỏi han con hàng ngày chỉ là xã giao, nhàm chán. (4) Tôi gợi ý dành 15 phút mỗi tối trò chuyện với con, anh nói không biết nói gì, nói cho có cũng vô ích. (5) Anh bảo cũng muốn động viên con nhưng "mỗi nhà mỗi khác", sợ nói sai nên chọn im lặng. Tôi vẫn nói với anh, thà quan tâm động viên còn hơn im lặng.
Chồng đi làm về lúc 20h hoặc hơn, chỉ ăn tối rồi cầm điện thoại xem clip ngắn, mạng xã hội đến giờ ngủ, không quan tâm con vui buồn ra sao. Tôi gợi ý anh đi làm về sớm để đón con, hoặc nghỉ một hôm ở nhà cho con gần gũi với ba, anh đều từ chối, bảo "về sớm chả có gì để làm" hoặc "ở nhà đi ra đi vào chán". Khi con khoe kết quả học thêm, anh còn lẫn lộn môn học, thậm chí con nói: "Chắc ba không biết con học lớp mấy luôn quá". Anh lại có quan điểm con dùng điện thoại thì thoải mái, không giới hạn. Tôi nhắc 11h khuya rồi, anh nói: "Để thoải mái, quản con vậy nó bị điên à?".
Tôi không biết mình dạy con sai ở đâu mà chồng luôn né tránh, nhường hết chuyện giáo dục con cho tôi? Hay do khoảng cách tuổi tác khiến anh không hiểu? Hay anh đã quá lớn tuổi để còn đủ kiên nhẫn nuôi dạy một đứa trẻ? Xin độc giả cho tôi lời khuyên.
Thu Nga