Tôi 37 tuổi, lấy chồng và theo chồng vào Nam được 11 năm, có hai con gái. Hiện tôi gặp các rắc rối sau:
Tôi tốt nghiệp đại học nhưng làm việc trái ngành. Tôi cố gắng học hỏi nên công việc cũng tạm ổn. Tôi làm việc cho một văn phòng đại diện và lương khoảng 20 triệu đồng. Đặc thù công việc trong ngành sản xuất nên va chạm nhiều, nhất là với công nhân nhà máy, vì thế tôi đau đầu. Hơn nữa công việc của tôi đòi hỏi nhiều thời gian, lương càng muốn cao thì thời gian dành cho công việc càng phải nhiều. Ý tôi là một số ngành lương cao nhưng vẫn có thể linh động thời gian được.
Trong khi tôi có hai con nhỏ đang tuổi cần chăm chút nên luôn đau đáu nghĩ cách cải thiện công việc, kiếm việc làm thêm, vừa cải thiện đồng lương lại không phải lệ thuộc quá vào việc phải ngồi suốt ở văn phòng, an tâm nếu có chuyện gì xảy ra không lo thất nghiệp. Tôi không ngại vất vả hay kén chọn công việc nên từng góp vốn với bạn mở shop quần áo, đi bán đồ ở hội chợ cuối tuần, bán hàng online. Quả là không dễ dàng khi vừa chăm con vừa "chân trong chân ngoài" nên dù công việc làm thêm có những lúc thuận lợi rồi cuối cùng cũng phải dừng lại.
Cuối năm ngoái, do có chút bất đồng với sếp, tôi định nghỉ việc để xin sang công ty khác. Chồng gợi ý về trông coi xưởng bánh anh mới lấy lại của bạn được hơn năm mà chưa có ai quản lý, chồng tôi quản lý một thời gian xong quay lại làm công việc văn phòng. Tôi lúc trước bận quá nên không ngó gì tới, giờ rảnh mới chú tâm vào, phát hiện riêng khoản tôi quản lý lại, việc mua nguyên phụ liệu và sắp xếp lại nhân viên cũng tiết kiệm được bằng lương tôi đi làm mà lại có nhiều thời gian cho con, phát triển công việc của chính mình nên tôi đã nghỉ việc.
Mất mấy tháng để làm quen và bắt nhịp với công việc của xưởng bánh vì mọi thứ đều mới mẻ và chúng tôi chuyên làm, giao hàng cho một chuỗi cửa hàng, phải theo dõi hóa đơn, thuế, khá mệt. Đầu năm nay cửa hàng thông báo ngừng đơn hàng do hệ thống làm ăn không có lời, trong khi thời gian trước dù chúng tôi cố gắng chào hàng, tìm thêm mối khác nhưng cạnh tranh khốc liệt, cũng chỉ có thêm vài khách lẻ, không đủ duy trì toàn bộ xưởng, phải đi thuê từ nhà tới thợ nên tôi đang tính dừng lại và sang nhượng xưởng dù rất tiếc.
May mắn là trong thời gian này chúng tôi cũng kịp bắt tay với một người bạn nhập hàng thiết bị máy móc ở nước ngoài về bán. Chúng tôi bỏ vốn, giao dịch, còn bạn phụ trách bán và ăn chia hoa hồng nên chưa bị hụt hẫng về tiền bạc. Tuy nhiên, vì công việc mới và chúng tôi chưa có kinh nghiệm nhiều nên tôi phải dành nhiều thời gian tìm hiểu, giao dịch và cân đối, đồng thời cũng phải tìm cách phát triển khách hàng để tránh phụ thuộc vào bạn. Bênh cạnh đó, tôi lại lo tìm khách sang nhượng xưởng bánh, bán thanh lý đồ trong xưởng, khá căng thẳng, lo lắng.
Chồng tôi chủ yếu đi làm công việc của mình, lương tầm 20 triệu đồng nhưng hàng tháng đưa tôi có 10 triệu đồng (số còn lại cũng không nhiều, tôi hy vọng anh đầu tư vào đâu đó). Lúc trước tôi đi làm ổn định và con còn nhỏ, chi tiêu ít, không hỏi gì thêm chồng vì thấy đủ. Giờ cả hai con đều đi học, tháng tầm 15 triệu đồng (hai cháu học trường tư từ trước), trả lãi tiền mua góp căn hộ tháng hơn 8 triệu đồng (căn nhà này tôi cho thuê, tháng thu về 5 triệu đồng nhưng hiện chúng tôi đang ở nhờ nhà bố chồng, tháng phải trả gần 3 triệu đồng tiền điện của toàn bộ nhà gồm nhà chúng tôi và cửa hàng ông cho thuê bên dưới) nên cũng hơi kẹt. Trong khi công việc hiện tại của tôi bấp bênh, vậy nên cũng lo lắng.
Tôi đã liệt kê các khoản trong tháng đưa chồng, anh chỉ liếc qua rồi ném bỏ, như thể tôi là mụ vợ chỉ biết đến tiền như các ông chồng hay kháo nhau ấy. Anh cũng kêu bận, không phụ tôi công việc hay đăng cho thuê xưởng. Tháng rồi con tôi bệnh hết nửa tháng, đi mẫu giáo họ vẫn thu tiền nguyên tháng, hơn 5 triệu đồng, chỉ trừ xíu tiền ăn. Tôi tặc lưỡi, cho con ở nhà với mẹ nên càng bận rộn hơn, ngày nào cũng làm cật lực, tối cơm nước rửa chén bát xong, cho con tắm rửa, tráng bình sữa. Tôi gần như kiệt sức. Chưa kể tối nào con cũng đòi dậy lấy sữa một hai lần, chính vì vậy tôi cảm thấy rất thất vọng về chồng.
Chồng tôi là người tốt, hiểu biết, hơn tôi hơn chục tuổi, chúng tôi đã rất hạnh phúc gần chục năm. Tuy nhiên tôi nghĩ có thể do anh bất mãn về công việc, kinh tế nên dần chán nản và buông thả bản thân. Anh từng học rất giỏi, thành công trong công việc trước khi gặp tôi. Sau đó anh bị thất bại và từ đó trở đi, dù xoay xở rất nhiều nhưng vẫn không thể phát triển được. Chúng tôi sống giản dị, tiết kiệm nên ngoài lương của tôi ra, hàng tháng anh đưa nửa lương là đủ sống. Tôi không càm ràm gì vì cũng muốn chồng có cái để thử làm cái này cái kia. Chúng tôi không có ai giúp đỡ hay cho vay mượn. Tôi không hiểu đó có phải là sai lầm không vì đọc nhiều bài thấy nói vợ nên giữ một khoản riêng cho mình, còn tôi thì không. Có thể vì thế anh quen và khi tôi báo anh đưa không đủ thì anh khó chịu.
Công việc nhà trước kia tôi làm là chính, anh cũng tự giác phụ dọn dẹp nhưng từ khi có điện thoại thông minh anh lười hơn. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm vì nhà ít người ít việc, từ khi có bé thứ hai cách đây 3 năm làm tôi ban ngày đi làm, ban đêm lại trông con, mệt mỏi, hay hò hét anh phụ làm việc nhà. Anh lại cho rằng tôi càm ràm, nói nhiều, có chút việc nhà mà cũng kêu. Dần dần tôi chán nản, chẳng buồn nói nữa.
Khi có bé thứ hai, chuyện sinh hoạt vợ chồng của tôi cũng thưa dần vì tôi thực sự rất mệt mỏi. Ban đầu tôi cố chiều chồng nhưng rồi nghĩ ai thương mình? Nếu mệt, tôi từ chối luôn. Dạo này căng thẳng nên tôi hay quát con, cáu giận. Nhìn thấy chồng ăn cơm xong nằm ôm điện thoại và ngủ mất tiêu trong khi mình đang quay cuồng nên tôi rất khó chịu.
Tôi nói rõ công việc và muốn phân chia cho anh phụ nhưng cơ bản anh lại giống những ông chồng khác, nghĩ việc nhà là việc lặt vặt, có gì mà than. Anh nghĩ anh đi làm công ty vất vả, còn tôi ngồi nhà làm việc như chơi, phải ôm con ở nhà là lỗi do tôi cho con ở nhà, vì thế chăm con là chuyện đương nhiên. Tôi than là bị chồng quát: "Im đi". Hơn tuần nay anh đã vác chăn gối qua phòng khác ngủ cho yên thân. Con tôi cũng là con anh, cái xưởng bánh là do anh xem xét, quyết định lấy từ bạn, giờ quăng cho tôi như vô can. Tôi có nên bỏ qua con người này?
Thu Hoài