Tôi và chồng đều có công việc đều ổn định, có tài khoản tích lũy đáng kể. Chồng tôi là người nhẹ nhàng, tình cảm, rất yêu vợ con, chăm lo gia đình, không chơi bời tệ nạn. Vài năm đầu kết hôn, vợ chồng sống riêng, sau đó đón bố mẹ chồng ở quê lên ở cùng. Mọi mâu thuẫn xảy ra sau khi tôi sinh con, do khác biệt về cách sống, quan điểm nuôi dạy trẻ.
Tôi không đồng ý với những phương pháp dân gian, truyền miệng của mẹ chồng. Khi tôi đi làm, thuê giúp việc trông cháu, còn bà hỗ trợ. Đôi khi có cả bà ngoại sang chơi, ở cùng chăm cháu. Khi ấy xảy ra mâu thuẫn chồng chéo giữa giúp việc với bà nội, rồi bà nội với bà ngoại. Mỗi bà một ý. Bà này chỉ đạo, nói xấu bà kia. Dần dà, không khí gia đình căng thẳng.
Rút kinh nghiệm, khi sinh cháu thứ hai, tôi ở nhà một mình chăm hai con nhỏ. Chồng thường xuyên phải đi công tác xa nhà nên không hỗ trợ được gì. Bố mẹ chồng cũng vậy, nhưng vẫn thường xuyên ý kiến với cách chăm con của tôi. Mâu thuẫn lại phát sinh, cộng với sự mệt mỏi do chăm hai đứa nhỏ sát tuổi, rất bám mẹ và hay ốm vặt, tôi nhận ra mình bị trầm cảm sau sinh ít tháng sau đó.
Trải qua sáu tháng đầu, chứng trầm cảm không giảm đi mà còn tăng lên. Khi lên cơn điên, tôi hằn học và cay nghiệt, dằn vặt chồng như để xả những mệt mỏi, bực tức, những uất hận của mình. Ngay sau đó, tôi lại thấy tội lỗi, dằn vặt, thương chồng và lo sợ anh sẽ chán ghét và rời bỏ mẹ con tôi.
Ngọc Trần
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc