Anh còn vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp của hai đứa. Tôi biết lúc mới yêu và còn say đắm ai cũng như vậy; sau thời gian qua lại, các quan điểm sống và suy nghĩ về tương lai mới hiện ra. Trước khi chính thức quen, anh có thời gian tiếp xúc và tìm hiểu tôi, lo sợ khi hết dịch tôi sẽ rời khỏi đây, bởi tôi vốn không thuộc về nơi này. Anh nhiều lần hỏi về điều đó. Tôi 26 tuổi, người miền Trung; anh hơn tôi 4 tuổi, người miền Bắc nhưng vào Nam học đại học và làm đến nay. Tôi trước học và làm ở miền Trung, đầu năm trước vì dịch bệnh nên chuyển việc vào miền Tây, gặp anh ở đây.
Lúc đấy tôi thấy nơi này khá yên bình, gần giống nhà ở quê, khí hậu dễ chịu, dễ sống, nhưng để phát triển và gắn bó lâu dài về công việc tôi không dám chắc. Tôi nói với anh, nếu gặp được người thương ở đây thì tiếp tục ở lại, còn không có gì giữ chân là tôi phải rời đi. Đến khi hai đứa chính thức yêu nhau, lúc đầu anh sợ tôi đi đến nỗi bảo có thể đến bất cứ nơi nào tôi mong muốn. Nghe vậy tôi mừng thầm và hạnh phúc, tôi đã có ý định thuyết phục anh về Đà Nẵng sinh sống và làm việc. Với tôi, Đà Nẵng là nơi phù hợp để sống, sẽ khó khăn vì chúng tôi không có nhà ở đó, thế nhưng tôi tin chỉ cần cố gắng là được. Ngoài công việc chính, tôi muốn học thêm, phát triển bản thân hay làm thêm gì đó, ở thành phố tôi mới thực hiện được điều này.
Về anh, chuyên môn khá giỏi, muốn anh thấy thế giới ngoài kia và năng lực hoàn toàn xứng đáng có thu nhập tốt hơn ở đây. Thời gian đầu quen tôi, anh có thu nhập hơn 20 triệu/tháng, ở vùng đất này với thu nhập đó chi tiêu khá thoải mái. Sau đó anh chuyển sang công ty khác với hứa hẹn thu nhập tương đương, đặc biệt là công việc ở đây ổn định và lâu dài hơn (trước đó anh làm công trình, hết công trình là hết việc). Rồi người ta nuốt lời, lương anh thấp hơn công ty cũ. Anh buồn phiền và bắt đầu lo lắng; công việc bên này lại áp lực, tôi thấy anh ngày càng mệt mỏi, không được mấy khi cười, tình cảm hai đứa từ đó cùng đi xuống, anh không còn quan tâm và cũng không có thời gian cho tôi như trước. Dần dần chẳng hiểu sao anh bắt đầu tự ti, luôn miệng bảo mình nghèo, sợ không lo cho tôi được cuộc sống tốt đẹp.
Về tôi, công việc hiện tại tôi không muốn gắn bó, trước đó anh đã lo cho tôi một chôc ở công ty mới của anh. Rồi thấy mức lương và công việc anh không có niềm vui, tôi bắt đầu ái ngại, bảo không muốn làm. Lâu dần tôi cảm thấy ngột ngạt khi ở đây, mệt mỏi khi làm công việc bản thân không yêu thích. Tôi có ý muốn cả hai từ bỏ công việc ở đây, tất nhiên là đợi khi dịch bệnh ổn định lại. Lúc tôi nói ra điều này vô tình lại tạo thêm cho anh áp lực. Sau thời gian suy nghĩ, anh nói chọn ở nơi này, không nói chia tay nhưng bảo chúng tôi không gần gũi, cứ thế cho đến khi tôi tìm được hướng mới như tôi mong muốn. Nghĩa là anh không bỏ tôi nhưng cũng không níu giữ nếu tôi rời đi.
Ban đầu chúng tôi thống nhất Tết nay sẽ về nhà anh và cả nhà tôi, xem như ra mắt. Giờ vì chuyện này anh lại nói hiện tại không muốn về nhà tôi, bảo tôi Tết về một mình. Tôi bắt đầu thấy thất vọng về anh, còn anh bảo tôi trẻ nên mơ mộng, không thực tế. Tôi nên làm gì bây giờ, có nên tiếp tục cùng anh ở lại đây, nơi không có người thân, bạn bè, công việc không muốn gắn bó? Hay là chọn nơi tôi muốn sống nhưng không có người thương? Có nên thử lòng anh, liệu tôi đi thì anh có chọn theo tôi không? Nói thêm là giờ anh chưa có gì ở đây, đang ở trọ, ngoài công việc và quen biết khá nhiều người thì anh cũng không có gì để không thể rời đi; chỉ là anh sợ bắt đầu lại và không tự tin, anh muốn ổn định.
Lan
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.