Tôi 29 tuổi, cái tuổi mà đa số các bạn gái đều đã yên bề gia thất hoặc đang lên kế hoạch cho một đám cưới trong mơ thì tôi lại không. Không có gì cả, không mơ hoặc không dám mơ. Quá khứ, hiện tại, tương lai đều là số không tròn trĩnh. Tôi sinh ra và lớn lên cũng hồn nhiên, vô tư như bao đứa trẻ khác cho đến khi nhận thức được mình khác biệt.
Những ánh mắt tôi bắt gặp đang nhìn chăm chăm vào mình, những đứa trẻ nhỏ hơn kéo sau lưng tôi chọc ghẹo, những lần chụp cái ảnh thẻ cũng không ra dáng người, những lần thợ hớt tóc vã mồ hôi còn tôi thì bất lực không thể tự chủ được cái đầu của mình cho ngay ngắn. Những điều bình thường với đa số người bình thường từ lúc nào với tôi lại là ám ảnh. Rồi đến lúc tất cả những sự hồn nhiên, vô tư của tôi hoàn toàn trở nên giả tạo. Mọi người xung quanh thấy tôi là đứa mạnh mẽ, lạc quan, tôi không như vậy. Chỉ là tôi không muốn bất kỳ ai phải thương hại hay bận tâm.
Tất cả những bí bách, khó chịu và bất lực tôi giữ lấy cho mình, tự tiêu hóa được bao nhiêu, còn bao nhiêu vẫn nằm trong tiềm thức. Nụ cười của tôi khi đối diện với mọi người như một phản xạ, thói quen. Thật tình tôi chưa bao giờ quá thân thiết với ai, chưa bao giờ để ai quá hiểu mình. Như sự tự vệ khỏi những tổn thương, tôi dần co cụm, khép kín, ngại giao tiếp, ngại làm quen. Điều duy nhất tôi có thể tự hào là từ lúc tốt nghiệp đến giờ vẫn có công việc ổn định với mức lương không tệ, thu nhập hàng tháng đủ để tôi chi tiêu cơ bản, phụ giúp gia đình, thi thoảng gom đủ tiền cùng gia đình đi du lịch xa và chi trả đều đặn cho một hợp đồng bảo hiểm. Bảo hiểm là sự chuẩn bị của tôi cho mọi rủi ro. Tôi không muốn trở thành gánh nặng trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Như vậy là đủ, sống như vậy là ổn, bấy lâu nay tôi vẫn luôn tự thôi miên mình như vậy, cố tin là thế, vẫn cười, không rơi nước mắt. Nhiều lúc tưởng mình đã vô cảm, có thể lờ đi những chuyện xa vời, nhưng không, dù sao tôi cũng chỉ là con người. Tôi chạnh lòng khi thấy ba má tỏ ra ngưỡng mộ những người bạn có dâu có rể. Tôi thoáng buồn khi có ai hỏi chuyện yêu đương. Tôi thầm ghen tị với những bạn bè có nơi có chỗ. Sự tự ti lớn dần theo thời gian cùng với nỗi đau mà tôi không còn khả năng tiêu hóa nổi.
Sâu trong cái hố đen cô độc của mình, tôi vẫn khát khao một lần yêu và được yêu, một lần được ai đó lựa chọn, có ai đó cần mình. Điều đó khó quá, vì ai đó phải là người hết sức kiên nhẫn và nhẫn nhịn, người đủ dũng khí để đương đầu với những cản trở, những ánh mắt chăm chăm và sự dèm pha để dìu tôi bước đi mà không bỏ tôi lại giữa đoạn đường. Cuộc sống đời thường vốn đã không dễ dàng, liệu có ai lại tự làm khổ bản thân như vậy? Cuộc sống của tôi liệu có ý nghĩa gì, có gì để tôi mong đợi?
Hoàng Nam