Ngày 13/8, chàng trai quê An Giang bước sang ngày thứ 29 trong hành trình 1.700 km đạp xe từ TP HCM ra Hà Nội để kỷ niệm 80 năm Quốc khánh. Dịp 30/4, anh đã xem những video người dân cả nước đổ về TP HCM nên quyết định đi ngược ra Hà Nội dịp 2/9 để thể hiện lòng biết ơn và lan tỏa tinh thần yêu nước.
Vinh chọn đi bằng xe đạp để quan sát cảnh vật quê hương đất nước thật kỹ, đồng thời điều chỉnh lực theo cung đường, rèn luyện nhịp thở và tim mạch. Chàng trai làm nghề sáng tạo nội dung chuẩn bị hành trang gồm ba bộ đồ cùng hơn 70 triệu đồng.
20 ngày trước khi xuất phát, mỗi sáng Vinh luyện tập đạp 50 km. Ngày 16/7, anh bắt đầu hành trình từ TP Thủ Đức.
"Mệt mỏi, kiệt sức và phải duy trì kỷ luật nghiêm ngặt", Vinh kể. Để kịp đi xe đến Hà Nội trước 2/9 với quỹ thời gian chỉ một tháng, 5h anh thức dậy, ăn sáng và đạp xe đến 17h mới dừng để tìm trọ, 21h30 đi ngủ. Vinh tuân thủ nghiêm việc không uống cà phê hay rượu bia để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe. Trung bình mỗi ngày anh đạp 80-100 km.
"Nếu không kịp, tôi tăng thời gian đạp chứ không tăng vận tốc để giữ sức", Vinh kể.
Khó khăn nhất là đoạn đường từ TP Huế ra Vinh (Nghệ An) bởi trời nắng gần 38 độ. Giữa trưa, anh không thể tìm được hàng quán nào nên phải chợp mắt dưới mái hiên một ngôi nhà ven đường để tránh ngất. "Cảm giác như nằm trên lò nướng", Vinh kể. Chập tối, khi tìm được nhà nghỉ, anh bật máy lạnh nhưng da mặt và tay vẫn bỏng rát.

Hiển Vinh đi ngang đèo ở Bình Định, tháng 8/2025. Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Rất nhiều người lạ đã giúp đỡ Vinh trên đường. Ở Hà Tĩnh, khi đạp dưới nắng gắt, cô bán rau chạy theo nói bánh sau non hơi và nhắc anh bơm thêm. Chặng Thanh Hóa, khi bị thủng săm và tự sửa xe, chàng trai được một người đàn ông hơn 70 tuổi chạy xe máy đi chợ dừng lại giúp, cầm bánh sau, yên xe và chở anh đến tiệm cách đó gần 20 km. Khi Vinh gửi tiền cảm ơn, ông một mực từ chối.
Ghé quán sinh tố ven đường, chủ quán tặng anh ly cam ép và nhắc đeo kính chắn bụi. Ở TP Vinh, khi biết chàng trai từ TP HCM ra Hà Nội, chủ nhà tự động nghỉ giảm giá. "Những hành động này khiến tôi vừa cảm động vừa thấy vui", anh nói.
Vinh kể, anh từng không chú ý nhiều đến môn lịch sử. Hành trình là dịp duy nhất để anh tìm về những câu chuyện truyền thống. Khi đến TP Vinh, anh ghé khu chăm sóc các cựu chiến binh còn di chứng chiến tranh. Một số cựu chiến binh bị tâm thần, cơ thể chằng chịt vết thương bom đạn. Khi Vinh chơi cùng các cụ, một người đã vừa đi, vừa hát bài ca thời kháng chiến.
"Tôi chạy tới ôm và cảm ơn ông", Vinh kể. "Cảm xúc trào dâng khi nghe câu chuyện về quá khứ và sự hy sinh của các thế hệ đi trước".
Đầu tháng 8, khi đi qua Bắc Trung Bộ gần đến Hà Nội, Vinh thường gọi điện cho bố mẹ. Họ rất bất ngờ, nhất là mẹ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và động viên con trai kiên trì.
"Đến được Hà Nội sẽ là hành trình tuyệt vời và đáng nhớ nhất trong đời", anh nói.
Ngọc Ngân